Cherreads

Vạn Cổ Hỗn Độn Quyết

Havuphong
70
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 70 chs / week.
--
NOT RATINGS
515
Views
Synopsis
Thiên Đạo bất công, lấy chính nghĩa làm áo choàng, che đậy đi những tội ác mục rữa. Thần Phật trên cao, mắt nhắm làm ngơ, nhìn chúng sinh lầm than trong biển khổ. Lâm Phong, một thiếu niên mang trên lưng huyết hải thâm thù, bước vào tiên môn với thân phận của một con sâu cái kiến. Trong mắt họ, hắn là phế vật, không có linh căn, không đáng để tồn tại. Họ không biết rằng, trong cơ thể phàm tục ấy, lại ẩn giấu một loại sức mạnh từ thuở hồng hoang, trước cả khi Tiên và Ma được định nghĩa. Một quyển "Vạn Cổ Hỗn Độn Quyết" đã chọn hắn làm truyền nhân duy nhất. Linh khí là thuốc bổ, ma khí cũng chẳng phải độc dược. Với hắn, vạn vật đồng nhất, vạn khí quy nguyên. Con đường của hắn không phải tu tiên, mà là thôn phệ cả đất trời, luyện Hỗn Độn để trở thành một sự tồn tại mà Thần Phật cũng phải cúi đầu. Nếu Tiên đạo là giả dối, Chính nghĩa là xiềng xích, vậy thì hắn nguyện lấy Hỗn Độn làm Đạo, tay cầm sinh tử, chân đạp luân hồi, để hỏi tội cả bầu trời này: "Các ngươi... có xứng để đại diện cho Thiên Đạo không?"
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Kẻ Dưới Chân Núi

Nếu Thiên Đạo bất công, sinh linh lầm than, liệu con người có quyền "Vấn Thiên" - hỏi tội Trời, và tự định ra con đường của riêng mình?

Trời đất bao la, vạn vật hữu linh. Tại Trung Châu Thần Thổ, ngọn Thiên Huyền Sơn sừng sững chọc trời, bốn mùa mây phủ, tiên khí lượn lờ. Nơi đây là sơn môn của Thiên Huyền Tông - đệ nhất tiên môn chính đạo,执掌 (chấp chưởng) trật tự tu chân giới suốt ngàn năm qua. Người đời nói, một viên gạch dưới chân Thiên Huyền Sơn cũng thấm đẫm linh khí hơn cả linh thạch thượng phẩm nơi khác. Người đời cũng nói, đệ tử Thiên Huyền Tông khi hạ sơn, dù chỉ là một gã tạp dịch, cũng khiến các tu sĩ môn phái nhỏ phải cúi đầu.

Nhưng dưới chân ngọn núi vĩ đại ấy, nơi linh khí chỉ còn là những sợi tơ mỏng manh bị gió núi thổi tan, có một thôn nhỏ tên là Vong Trần. "Vong Trần" - quên đi cõi trần, một cái tên đầy ý vị mỉa mai. Người trong thôn cả đời ngước nhìn đỉnh núi mờ sương, trong lòng chỉ có sự kính ngưỡng và tự ti, như con sâu cái kiến nhìn lên bậc đế vương.

Lâm Phong sống ở rìa thôn Vong Trần.

Hắn năm nay mười bảy tuổi, thân hình gầy gò nhưng rắn chắc, nước da màu đồng vì dãi dầu sương gió. Mỗi ngày, khi sương sớm còn chưa tan, hắn đã vác rìu lên lưng, đi vào khu rừng già dưới chân núi để đốn củi. Công việc nặng nhọc và đơn điệu, nhưng đã nuôi sống hắn suốt mười năm qua, kể từ khi cha mẹ hắn qua đời vì một trận bạo bệnh. Hắn không có bằng hữu, cũng chẳng có người thân, chỉ có một căn nhà gỗ xiêu vẹo và một sự im lặng gần như tuyệt đối.

Người trong thôn nói Lâm Phong là kẻ lập dị. Hắn ít nói, ánh mắt luôn phảng phất một nỗi buồn xa xăm, không giống với sự cam chịu của những người dân Vong Trần khác. Khi rảnh rỗi, hắn không tụ tập nói chuyện phiếm, mà thường ngồi trên một mỏm đá, nhìn về phía đỉnh Thiên Huyền Sơn, ánh mắt phức tạp đến khó tả. Có khao khát, có căm hận, có hoang mang, nhưng sau cùng chỉ còn lại sự bất lực mênh mông.

Hôm nay là một ngày đặc biệt. Ba năm một lần, Thiên Huyền Tông sẽ cử hành đại điển "Khai Sơn Môn", tuyển chọn đệ tử mới. Vầng hào quang của tiên gia phủ xuống tận chân núi. Từ khắp nơi trên Thần Thổ, những thiếu niên tuấn tú, những thiếu nữ kiều diễm, con cháu của các gia tộc lớn, đều tề tựu về đây, hy vọng có một cơ duyên được bước lên con đường tu tiên, thoát ly sinh lão bệnh tử.

Thôn Vong Trần vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt. Tiếng xe ngựa, tiếng người cười nói, tiếng vó ngựa vang dội khắp nơi. Những bộ gấm vóc lụa là, những thanh bảo kiếm đeo bên hông sáng loáng, tất cả đều thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà Lâm Phong chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào.

Hắn tựa người vào một gốc cây cổ thụ, lặng lẽ quan sát dòng người đang hăm hở tiến về quảng trường dưới chân núi, nơi Thiên Huyền Tông dựng đài khảo thí. Mỗi một khuôn mặt đều tràn đầy hy vọng. Họ có tư chất, có gia thế, có ước mơ. Còn hắn? Hắn chỉ có hai bàn tay chai sạn và một trái tim đầy những vết sẹo vô hình.

Bỗng, một trận xôn xao nổi lên trong đám đông. Mọi người đều ngước nhìn lên trời.

Từ trên đỉnh Thiên Huyền Sơn, một con hạc trắng khổng lồ, to lớn như một gian nhà, đang sải rộng đôi cánh bay xuống. Tiên khí lượn lờ quanh thân nó, mỗi một cái vỗ cánh đều tạo ra những luồng gió nhẹ mang theo hương thơm thanh khiết của cỏ cây trên núi. Đứng trên lưng hạc là một bóng người áo trắng.

Dù cách một khoảng rất xa, Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được luồng khí tức thanh khiết, cao quý như băng tuyết ngàn năm toả ra từ người đó. Áo trắng hơn tuyết, tóc đen như mun, người ấy đứng lặng lẽ, không cần bất cứ hành động nào cũng khiến vạn vật xung quanh trở nên mờ nhạt. Khi con hạc hạ xuống gần hơn, dung mạo của người đó dần hiện ra.

Đó là một nữ tử.

Khuôn mặt nàng như được tạc từ ngọc thạch đẹp nhất, không một tì vết. Đôi mắt trong như nước hồ thu, nhưng lại lạnh lẽo như sương giá mùa đông. Nàng mang một thanh cổ kiếm màu xanh biếc sau lưng, khí tức của thanh kiếm và của chủ nhân nó hòa vào làm một, tạo nên một cảm giác xa cách, thần thánh, không thể xâm phạm.

"Là Tô Thanh Sương tiên tử! Đệ nhất mỹ nhân Thiên Huyền Tông!"

"Nghe nói nàng là đệ tử chân truyền của chưởng môn, tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ cách Kim Đan một bước ngắn!"

"Được nhìn thấy tiên tử một lần, chết cũng đáng..."

Những lời bàn tán, ngưỡng mộ vang lên không ngớt. Tô Thanh Sương dường như không nghe thấy, không nhìn thấy. Ánh mắt nàng chỉ lướt qua đám đông凡人 (phàm nhân) một cách hờ hững rồi đáp xuống đài khảo thí. Nàng đến đây, có lẽ chỉ để giám sát đại điển.

Lâm Phong nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu mà không hay biết. Ánh mắt hắn dán chặt vào bóng hình màu trắng kia. Trong đôi mắt đó, không có sự ngưỡng mộ như những người khác, mà là một ngọn lửa căm hận được che giấu rất sâu, bị đè nén bởi sự bất lực đến tột cùng.

Tô Thanh Sương... Thiên Huyền Tông...

Những cái tên này, như những mũi dao, đã khắc sâu vào linh hồn hắn từ mười năm trước. Hắn vẫn còn nhớ đêm mưa gió bão bùng đó, cha hắn, một người thợ rèn bình thường, đã ôm hắn vào lòng, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tuyệt: "Phong nhi, hãy nhớ kỹ, Lâm gia chúng ta không có tội! Kẻ có tội là cái gọi là 'chính đạo' kia! Là Thiên Huyền Tông! Hãy sống, con phải sống!"

Rồi sau đó là ánh lửa ngút trời, tiếng gào thét thê lương, và bóng dáng những tu sĩ áo trắng lạnh lùng như thần thánh giáng thế, tay cầm pháp bảo hủy diệt đi tất cả. Cha mẹ hắn, những người dân làng cũ của hắn, tất cả đều biến mất trong một đêm. Chỉ có hắn, được cha giấu trong một căn hầm bí mật, đã may mắn sống sót. Hắn đã bò ra từ đống tro tàn, điên cuồng chạy trốn, cuối cùng lưu lạc đến thôn Vong Trần này, ẩn mình như một con thú bị thương.

Đại điển kéo dài suốt một ngày. Có người vui mừng đến phát khóc khi được chọn, có kẻ thất vọng gục ngã. Khi mặt trời lặn, sự náo nhiệt cũng dần tan biến, trả lại cho Vong Trần sự yên tĩnh vốn có của nó. Lâm Phong lảo đảo trở về căn nhà gỗ. Bữa tối của hắn chỉ là một chiếc bánh bao nguội ngắt, nhưng hắn không cảm thấy đói. Cơn đói trong dạ dày sao có thể so sánh được với ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can hắn?

"Cha, mẹ... Con phải làm sao?" Hắn gục đầu xuống bàn, giọng nói lạc đi. "Thế giới này quá lớn, Thiên Huyền Tông quá mạnh. Con chỉ là một phàm nhân, lấy gì để báo thù? Lấy gì để đòi lại công bằng cho gia tộc?"

Đêm đó, hắn không ngủ được. Hình ảnh Tô Thanh Sương cao quý như tiên tử và ký ức về những tu sĩ áo trắng tàn nhẫn trong đêm mưa đó cứ chồng chéo lên nhau trong đầu hắn. Một bên là thần thánh, một bên là ác quỷ, nhưng sao chúng lại cùng mặc một màu áo, cùng đến từ một nơi? Chính đạo là gì? Ma đạo là gì?

Trong cơn tuyệt vọng, hắn bỗng nhớ đến di vật duy nhất mà cha đã để lại cho hắn trước khi chết. Đó không phải là vàng bạc châu báu, mà là một chiếc sáo trúc cũ kỹ, màu đen tuyền, trông hết sức bình thường. Cha hắn dặn đi dặn lại, dù có chết đói cũng không được bán nó, và tuyệt đối không được để người của Thiên Huyền Tông nhìn thấy.

Lâm Phong run rẩy lấy chiếc sáo trúc từ trong một hốc tường bí mật. Mười năm qua, hắn chỉ dám lén lút nhìn nó trong đêm. Chiếc sáo lạnh lẽo, cầm vào có cảm giác nặng hơn tre trúc bình thường rất nhiều. Trên thân sáo, có khắc những hoa văn cổ xưa mà hắn không thể hiểu được.

Hôm nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đưa cây sáo lên môi. Hắn không biết thổi sáo, nhưng hắn muốn thử. Hắn muốn dùng một cách nào đó để giải tỏa nỗi uất hận trong lòng.

Khi luồng hơi đầu tiên của hắn thổi vào, một chuyện kỳ dị đã xảy ra.

Cây sáo không phát ra âm thanh. Thay vào đó, nó đột nhiên rung lên bần bật. Những hoa văn trên thân sáo bỗng loé lên một luồng hắc quang yếu ớt. Một luồng khí tức lạnh lẽo, hoang dại, cổ xưa đến cực điểm từ trong cây sáo tuôn ra, chui thẳng vào cơ thể Lâm Phong.

"A!"

Lâm Phong hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã vật xuống đất. Toàn thân hắn như bị hàng vạn mũi kim châm chích, kinh mạch như muốn nổ tung. Một luồng ký ức xa lạ, không thuộc về hắn, bỗng nhiên tràn vào tâm trí. Hắn thấy một vùng trời đất hỗn độn, không có mặt trời, không có mặt trăng. Giữa vùng hỗn độn đó, có một tảng đá màu đen lơ lửng, tỏa ra khí tức của sự khởi nguyên và cũng là của sự hủy diệt. Hắn thấy một gia tộc mang họ Lâm, đời đời canh giữ tảng đá đó, gọi nó là "Hỗn Độn Nguyên Thạch". Hắn thấy viễn cảnh Thiên Huyền Tông và các môn phái chính đạo khác, vì tham lam muốn chiếm đoạt Nguyên Thạch, đã vu cho Lâm gia tội danh "luyện ma công", sau đó hợp lực tàn sát cả gia tộc...

Những hình ảnh vỡ vụn, đẫm máu lướt qua tâm trí hắn. Cơn đau thể xác và sự chấn động tinh thần khiến hắn gần như ngất đi. Hắc quang từ cây sáo ngày càng mạnh, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể hắn. Luồng khí tức ma quái nhưng cũng đầy sức sống đó bắt đầu cải tạo cơ thể phàm nhân yếu ớt của hắn, khai thông những kinh mạch bế tắc, gột rửa tủy cốt.

Cùng lúc đó, trên đỉnh Thiên Huyền Sơn, trong một tĩnh thất thanh tịnh, Tô Thanh Sương đang ngồi đả tọa bỗng mở bừng mắt. Đôi mắt lạnh như băng của nàng lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng nhìn về phía chân núi.

"Khí tức này... Là ma khí? Không đúng, không hoàn toàn là ma khí. Nó... cổ xưa hơn, thuần túy hơn... Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Nàng đứng dậy, tiên kiếm sau lưng khẽ rung lên, dường như cảm nhận được một mối đe dọa hoặc một sự tồn tại đối địch. Nàng do dự một lúc, rồi thân hình khẽ động, biến thành một dải lụa trắng bay ra khỏi tĩnh thất, lao thẳng về phía thôn Vong Trần.

Nhưng có một người còn nhanh hơn cả nàng.

Khi luồng hắc quang quanh người Lâm Phong lên đến cực điểm rồi đột ngột thu lại vào trong cây sáo, căn nhà gỗ của hắn đã tan hoang. Cánh cửa vỡ nát. Lâm Phong nằm trên đất, toàn thân bê bết mồ hôi và máu đen được thải ra từ cơ thể, hơi thở yếu ớt. Cây sáo đen nằm yên lặng bên cạnh hắn, trông lại bình thường như cũ.

Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện trong phòng.

Đó là một nữ tử mặc váy đen, mái tóc dài tùy ý xõa ra, khuôn mặt được che bởi một tấm lụa mỏng màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt. Một đôi mắt đẹp đến kinh tâm động phách, sáng như sao trời trong đêm, nhưng lại ánh lên vẻ tinh nghịch, tà dị và một chút lười biếng. Nàng không giống tiên, cũng chẳng giống người, mà giống như một con yêu hồ vừa bước ra từ trong bóng tối.

Nàng chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Phong, cúi người xuống, đôi mắt thú vị nhìn cây sáo trúc rồi lại nhìn hắn.

"Chậc chậc, Hỗn Độn Nguyên Khí... Thứ đồ chơi bị thất lạc cả ngàn năm lại chọn một tên nhóc phàm nhân làm chủ. Thật thú vị."

Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng lại mang một sự ma mị khó tả. Nàng chìa ngón tay thon dài trắng nõn, định chạm vào Lâm Phong.

Đúng lúc này, một luồng kiếm khí lạnh buốt như băng tuyết từ bên ngoài bắn vào, nhanh như điện xẹt, mục tiêu chính là bàn tay của nữ tử áo đen.

"Yêu nữ phương nào, dám bén mảng đến Thiên Huyền Sơn?"

Giọng nói lạnh lùng của Tô Thanh Sương vang lên từ ngoài cửa.

Nữ tử áo đen khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng rụt tay lại, dễ dàng tránh được kiếm khí. Nàng quay đầu lại, đôi mắt tà mị nhìn về phía bóng trắng vừa xuất hiện ở cửa, giọng điệu đầy khiêu khích:

"Thiên Huyền Sơn? Ta chỉ thấy một cái thôn rách dưới chân núi. Sao nào, Tô đại tiên tử, nơi này cũng là địa bàn của các ngươi sao? Quản thật là rộng đó."

Tô Thanh Sương bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét qua căn phòng, dừng lại trên người Lâm Phong đang bất tỉnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào nữ tử áo đen.

"Người của Vong Tình Cốc?"

"Tinh mắt lắm," nữ tử áo đen cười khúc khích. Nàng liếc nhìn Lâm Phong, rồi lại nhìn Tô Thanh Sương, trong mắt loé lên một tia sáng kỳ lạ. "Xem ra, chúng ta cùng lúc phát hiện ra một món đồ chơi rất hay. Hay là thế này, ngươi đại diện cho chính đạo, ta đại diện cho tà ma. Chúng ta cùng xem xem, hạt giống nhỏ bé này, cuối cùng sẽ nở ra đóa hoa màu trắng, hay là kết thành trái độc màu đen?"

Nói xong, không đợi Tô Thanh Sương trả lời, thân hình nàng nhoáng lên, hóa thành một làn khói đen rồi biến mất, chỉ để lại trong không khí một câu nói văng vẳng:

"Tên nhóc, hẹn gặp lại. Lần sau, hy vọng ngươi đủ sức để tự mình đứng dậy."

Tô Thanh Sương nhíu mày, không đuổi theo. Nàng biết đối phương tu vi không hề thua kém mình, muốn bắt giữ là chuyện không thể. Ánh mắt nàng cuối cùng cũng tập trung hoàn toàn vào Lâm Phong đang nằm trên đất. Một phàm nhân bình thường, tại sao lại có Hỗn Độn Nguyên Khí trong người? Lại còn khiến người của ma giáo Vong Tình Cốc chú ý? Rốt cuộc, hắn là ai?

Đêm đó, dưới chân Thiên Huyền Sơn, số phận của một kẻ vốn chỉ là con sâu cái kiến, đã lặng lẽ rẽ sang một con đường mà ngay cả thần phật khắp trời cũng không thể nào đoán trước được. Con đường đó, gọi là Vấn Thiên Đạo.