Đại trận "Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận" của Tàng Vân Tông đã hoàn toàn thành hình, khí thế kinh thiên, uy năng hủy diệt bao trùm. Hơn hai mươi vị cường giả TTV dốc hết sức lực, ánh mắt căm hận nhìn về phía Diệu Linh. Diệu Linh một mình đứng giữa trận đồ, khí thế không chút suy giảm, thậm chí còn có phần thích thú chờ đợi. Uyển Nhi trong kiệu hoa, dù được Diệu Linh bảo vệ, cũng cảm nhận được sự căng thẳng đến ngạt thở của cuộc đối đầu này.
Trước khi đại trận của Tàng Vân Tông kịp phát động toàn bộ uy năng, Diệu Linh, người vừa đứng dậy với khí thế áp đảo, khẽ liếc nhìn Uyển Nhi đang nép mình trong kiệu hoa. Một tia dịu dàng hiếm hoi thoáng qua trong đáy mắt nàng. Diệu Linh đưa một bàn tay ngọc ngà của mình ra, năm ngón tay thon dài khẽ nắm lại. Ngay lập tức, một quả cầu ánh sáng màu tím phớt, mỏng manh nhưng lại vô cùng kiên cố, như một không gian thu nhỏ tách biệt, hiện ra bao bọc lấy Uyển Nhi và một phần chiếc kiệu. Mọi uy áp, sát khí từ đại trận bên ngoài dường như bị không gian nhỏ này hoàn toàn ngăn cách.
Xong xuôi, Diệu Linh mới thực sự hướng ánh mắt về phía Thủy Tổ Ân Khê và đám trưởng lão TTV. Nụ cười trêu ngươi khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ uy nghiêm băng giá khiến người ta không dám nhìn thẳng. "Nếu các ngươi đã muốn thử," giọng nàng vang lên, không còn vẻ lười biếng mà là sự phán xét của một vị thần, "vậy thì Diệu Linh ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!"
Nàng không kết ấn, chẳng dùng pháp bảo. Giữa tiếng gầm rít của đại trận, nàng chỉ ung dung đưa một ngón tay trỏ thanh tú lên. Đầu ngón tay trắng nõn, tựa như một đóa ngọc lan tinh khiết nhất, nhẹ nhàng điểm vào hư không. Một cái điểm tay tưởng chừng vô hại, nhưng lại khiến cả đại trận khựng lại một nhịp, pháp tắc gầm thét bỗng nhiên im bặt. Một gợn sóng năng lượng vô hình, tựa như một tiếng thở dài của vũ trụ, từ đầu ngón tay nàng lan tỏa ra.
Gợn sóng đó ban đầu cực kỳ yếu ớt, tưởng chừng như vô hại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, nó khuếch đại với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, biến thành một cơn địa chấn năng lượng thuần túy, một sức mạnh không thể diễn tả bằng lời, trực tiếp đánh vào tâm điểm của "Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận"!
Một tiếng nổ không phải từ âm thanh, mà là từ sự vỡ nát của chính Pháp Tắc vang lên, dội thẳng vào tâm hồn mỗi người. "Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận", niềm kiêu hãnh ngàn năm của TTV, dưới cái điểm tay tưởng chừng vô hại ấy, bắt đầu tan rã từ trong cốt lõi. Những đạo văn tự huyền ảo không phải bị phá vỡ, mà là tự động 'giải thể', tựa như những quân lính khiếp sợ trước uy lệnh của một vị Nữ Đế tuyệt đối. Các cột sáng sụp đổ, con mắt đỏ ngầu trên trời tan biến, để lại một khoảng không trống rỗng, chết chóc.
Chỉ trong vài hơi thở, đại trận kiên cố, kết tinh từ sức mạnh của hơn hai mươi vị cường giả, nổ tung thành vô số mảnh vỡ năng lượng, bắn tứ tán ra xung quanh như một cơn mưa sao băng xám xịt!
Dư chấn từ vụ nổ đại trận quét qua. Gần một phần ba số tu sĩ TTV cấp thấp đang cố gắng trợ lực cho trận pháp từ xa, không kịp phản ứng, bị luồng năng lượng cuồng bạo này đánh trúng, thân thể lập tức nổ tung thành huyết vụ, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp vang lên đã chìm nghỉm. Hơn năm vị trưởng lão TTV chủ chốt, những người trực tiếp vận hành các mắt trận quan trọng, cũng không khá hơn. Họ như những con diều đứt dây, bị hất văng đi hàng trăm trượng, máu tươi phun xối xả, thân thể mềm oặt rơi xuống đất, nguyên thần có kẻ còn chưa kịp thoát ra đã bị dư chấn nghiền thành tro bụi.
Thủy Tổ Ân Khê, người chủ trận, chịu phản phệ kinh khủng nhất. Lão không chỉ hét lên vì đau đớn thể xác, mà còn là tiếng rống tuyệt vọng của một niềm tin sụp đổ. Pháp lực trong người lão như một dòng sông vỡ đê, hỗn loạn cắn trả lại kinh mạch. Máu tươi từ thất khiếu không ngừng tuôn ra, nhưng thứ thực sự bị nghiền nát là đạo tâm và niềm kiêu hãnh của một bậc Thủy Tổ. Lão lảo đảo, ngã quỵ xuống, ánh mắt nhìn Diệu Linh không chỉ còn là kinh hoàng, mà là sự trống rỗng của một kẻ đã mất đi tất cả.
Sau khi dẹp tan sự chống cự cuối cùng của TTV, Diệu Linh đứng giữa không trung, khí tức của nàng bao trùm cả quảng trường tan hoang, không còn vẻ dịu dàng hay trêu đùa, mà là sự lạnh lùng, uy nghiêm của một bậc tuyệt thế cường giả. Nàng cất giọng, thanh âm không lớn nhưng lại vang vọng khắp nơi, truyền thẳng vào tâm thức mỗi người còn sống sót của TTV, từng lời như những nhát búa tạ nện vào thần hồn họ:
"Lâu rồi Diệu Linh ta không đại khai sát giới, không động thủ giết ai. Đám tiểu bối các ngươi, ta giữ lại nguyên thần cho một số kẻ đã là may mắn lắm rồi. Nể tình giao hữu xa xưa giữa ta và một vài cố nhân của Tàng Vân Tông các ngươi, ta tha cho đám kiến hôi các ngươi một mạng!"
Rồi, một tiếng quát mang theo sự tức giận và uy quyền tuyệt đối lại vang lên, còn đáng sợ hơn lần trước, khiến những kẻ còn đứng vững cũng phải run rẩy muốn quỳ xuống: "CÚTTTTTTTTT! CÚT RA HẾT CHO TA!"
Lần này, không một ai dám có bất kỳ ý nghĩ chống đối nào nữa. Thủy Tổ Ân Khê, dù căm hận và nhục nhã, nhưng trước thực lực tuyệt đối và sát khí lạnh lẽo của Diệu Linh, lão biết Tàng Vân Tông đã hoàn toàn thất bại. Lão cắn răng, cố gắng gượng dậy, phất tay ra hiệu cho những trưởng lão còn lại, tất cả đều không dám nhìn thẳng vào Diệu Linh, cố gắng dìu dắt những người bị thương, lảo đảo dìu nhau tháo chạy khỏi quảng trường, không dám chậm trễ một giây. Họ chỉ có thể bất lực nhắm mắt làm ngơ, nhìn Diệu Linh chuẩn bị đưa Uyển Nhi đi.
Khi chiếc kiệu hoa của Diệu Linh bắt đầu từ từ xoay hướng, chuẩn bị rời đi, giọng nói của nàng lại một lần nữa vang lên, lạnh lùng và đầy sát ý, như một nhát dao cuối cùng khắc sâu vào tâm trí những kẻ ở lại:
"Cũng may cho các ngươi là đã không làm con bé bị thương. Nếu nó mất dù chỉ một sợi tóc, ta thề sẽ luyện hóa toàn bộ Tàng Vân Tông các ngươi thành tro bụi!"
Lời nói vừa dứt, kiệu hoa đã hóa thành một vệt lưu quang màu tím huyền ảo, trong nháy mắt biến mất khỏi bầu trời Tàng Vân Tông. Phía dưới, giữa đám đông hoảng loạn, Tàn Kiếm Khách lặng lẽ ngẩng đầu nhìn theo, trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng phức tạp, vừa là chấn động, vừa là một tia hy vọng vừa được thắp lên. Còn lại, chỉ là một sự tĩnh lặng chết chóc và nỗi kinh hoàng bao trùm Tàng Vân Tông. Niềm kiêu hãnh ngàn năm đã vỡ nát, đạo tâm của cả một tông môn đã bị nghiền thành tro bụi dưới gót chân của một người. Từ nay về sau, hai chữ 'Tàng Vân' sẽ chỉ còn là một trò cười, một lời cảnh tỉnh cho những kẻ không biết tự lượng sức mình.