Tiếng Diệu Linh khinh miệt "Đúng là một lũ ngu xuẩn" vừa dứt, Thủy Tổ Ân Khê và các trưởng lão TTV không những không hề nao núng, ngược lại còn bị sự coi thường đó làm cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Ân Khê gầm lên, âm thanh như mãnh hổ gầm núi: "Ngươi sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn đó! Thiên Cương Trận, KHAI!"
Không gian quanh chiếc kiệu hoa của Diệu Linh tức thì biến ảo. Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, những tiếng 'ong ong' trầm đục vang lên từ lòng đất. Vô số những đạo văn tự màu vàng đất cổ xưa, mang theo khí tức của Đại Địa chi lực, từ từ trồi lên, xoay chuyển rồi đan vào nhau như những con rắn khổng lồ, nhanh chóng hình thành một chiếc lồng bát giác bằng ánh sáng đặc sệt, màu vàng sẫm như đồng hun. Bức tường ánh sáng này không ngừng ngưng tụ, tỏa ra một cảm giác nặng nề, kiên cố, tựa như một ngọn núi vô hình đang đè nặng lên vạn vật bên trong. Không chỉ dừng lại ở đó, bầu trời phía trên kiệu hoa cũng tối sầm lại. Mây đen cuồn cuộn, và từ giữa những đám mây đó, một ngọn núi hư ảnh khổng lồ, đen sì như mực tàu, hiện ra. Ngọn núi này mang theo khí tức hoang sơ, cổ lão, với những khối đá lởm chởm, từ từ tăng kích thước, che khuất cả ánh sáng, rồi với một sức nặng khủng khiếp, tựa trăm nghìn tấn thép, bắt đầu ầm ầm giáng xuống, kéo theo những tiếng gió rít gào thê lương. Không khí xung quanh như bị nén lại, mặt đất dưới chân những người quan sát ở xa cũng bắt đầu rung lắc nhè nhẹ, bụi đất bay lên mù mịt. Các trưởng lão TTV mặt mày đỏ gay, pháp lực dồn vào trận đồ, ánh mắt họ lộ rõ vẻ tự tin rằng một đòn kết hợp cả phong tỏa lẫn trấn áp này đủ để nghiền nát mọi sự chống cự.
Bên trong kiệu hoa, đối mặt với ngọn núi uy áp đang sập xuống và những bức tường ánh sáng vàng đất đang siết lại, Diệu Linh vẫn giữ vẻ thản nhiên tuyệt đối. Nàng thậm chí không thèm liếc nhìn ngọn núi một cái, bàn tay ngọc ngà vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Uyển Nhi đang có chút lo lắng nép vào người.
Chỉ thấy nàng khẽ phất nhẹ tay áo. Một động tác vô cùng tùy ý, thanh thoát và nhẹ nhàng, tựa như đang phủi đi một hạt bụi vô hình trên vai áo.
"ẦMMMMMMMMM!" Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, nhưng kỳ lạ thay, âm thanh đó dường như chỉ dội vào bên trong cái lồng ánh sáng. Ngọn núi năng lượng khổng lồ đang lao xuống bỗng dưng khựng lại giữa không trung, rồi từ tâm điểm của nó, những vết rạn nứt màu tím huyền ảo, như những tia sét ngược, bắt đầu lan ra với tốc độ chóng mặt. Và chỉ trong một cái chớp mắt, ngọn núi đen kịt nổ tung! Vô vàn mảnh năng lượng đá vụn bắn tứ tung rồi tan biến vào hư không, như thể chưa từng tồn tại. Chiếc lồng bát giác màu vàng đất xung quanh cũng theo đó mà rung chuyển dữ dội, những đạo văn tự trên đó mờ đi rồi tắt hẳn, bức tường ánh sáng vỡ tan thành vô số đốm sáng li ti rồi cũng biến mất.
Thủy Tổ Ân Khê và các trưởng lão TTV như bị sét đánh ngang tai, toàn thân cứng đờ, thần hồn chấn động mạnh. Một vài trưởng lão tu vi yếu hơn không chịu nổi phản phệ, hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như giấy. Đồng tử Ân Khê co rút lại thành một điểm, sự tự tin và phẫn nộ khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nỗi kinh hoàng và hoài nghi không thể che giấu. Trận pháp mạnh nhất của họ, niềm kiêu hãnh của TTV, lại bị phá giải một cách dễ dàng, nhẹ nhàng đến mức nực cười như vậy. Ân Khê cố nén sự kinh hoàng đang cuộn trào trong lồng ngực, giọng nói có phần run rẩy nhưng vẫn cố giữ chút uy nghiêm cuối cùng của một bậc Thủy Tổ: "Diệu Linh! Ngươi nên nhớ, đối mặt với Tàng Vân Tông ta không bao giờ là một việc hay ho! Mau đưa con bé Uyển Nhi kia đây, lão phu có thể bỏ qua chuyện vừa rồi!"
Nghe vậy, Diệu Linh bất chợt bật cười lớn. Tiếng cười của nàng trong trẻo, thánh thót tựa tiếng chuông bạc ngân nga giữa đêm, nhưng lại mang theo một sự uy áp vô hình, một sự khinh miệt không hề che giấu, khiến cả không gian của Thành Đô TTV cũng phải rung chuyển kịch liệt. Mây đen ùn ùn kéo đến trên bầu trời như muốn bị chính tiếng cười của nàng xé toạc làm đôi.
Rồi, giọng nàng như tiếng sấm từ cửu thiên vọng xuống, mang theo một sự phán xét không cho phép bất kỳ ai cãi lại, chỉ một từ duy nhất: "CÚTTTTTTTTT!"
Một từ, nhưng ẩn chứa một quyền năng không thể tưởng tượng, đánh thẳng vào tâm thần của tất cả những người có mặt tại TTV. Nhiều tu sĩ cấp thấp đang cố gắng duy trì trận pháp hoặc đứng xem ở ngoại vi lập tức cảm thấy đầu óc ong ong, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, rồi đồng loạt phun ra máu tươi, ngã lăn ra đất, thất khiếu cũng bắt đầu rỉ máu. Ngay cả các trưởng lão và chính Thủy Tổ Ân Khê cũng cảm thấy thần hồn chấn động dữ dội, một cảm giác đau nhói, nghẹt thở xâm chiếm.
Diệu Linh tiếp lời, thanh âm lạnh như băng tuyết ngàn năm: "Các ngươi ban đầu mắt như mù, không thể nhìn ra tư chất của con bé, thẳng tay ruồng bỏ. Nay thấy người khác trân quý, lại muốn dùng vũ lực tranh giành sao? Nực cười!"
Thủy Tổ Ân Khê mặt mày lúc xanh lúc trắng, cơn tức giận và sự nhục nhã bị một hậu bối làm cho mất mặt trước toàn thể tông môn khiến lão gần như mất hết lý trí. Lão gầm lên một tiếng cuồng nộ, không còn giữ được vẻ đạo mạo thường ngày: "Diệu Linh! Đây là lời thương lượng cuối cùng của ta! Tu vi của ngươi dù cao thâm, nhưng nếu muốn một mình đối đầu với toàn bộ Tàng Vân Tông, với cơ nghiệp ngàn năm của chúng ta, ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!"
Dứt lời, Ân Khê không nói thêm, lão hét lớn, truyền lệnh cho không chỉ sáu vị trưởng lão đang vận trận mà còn cho cả những vị "Thủy Tổ" khác của TTV – những trưởng lão đời trước, những lão quái vật đã bế quan tu luyện từ rất lâu, ước chừng hơn hai mươi người – đang ẩn mình đâu đó trong các mật thất hoặc cấm địa của tông môn: "Tất cả nghe lệnh! Khởi động Hộ Sơn Đại Trận Cuối Cùng – Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận! Hôm nay, dù có phải lật tung cả Tàng Vân Tông này lên, cũng phải giữ lại con bé đó và khiến kẻ ngạo mạn này phải trả giá!"
Lập tức, từ khắp các ngọn núi, các mật điện của Tàng Vân Tông, vô số luồng khí tức mạnh mẽ và mang theo sát khí ngút trời đồng loạt bộc phát. Hơn hai mươi vị cường giả cấp Thủy Tổ hoặc Trưởng Lão thượng tầng của TTV cùng nhau hợp lực. Không gian phía trên Tàng Vân Tông bỗng trở nên sền sệt, một màu xám bạc lạnh lẽo bao trùm. Từ lòng đất, những cột sáng năng lượng màu tro xám khổng lồ, đường kính phải đến vài trượng, từ từ trồi lên, trên thân cột khắc đầy những đạo văn tự cổ xưa, uốn lượn như những con giao long đang ngủ say. Đồng thời, trên bầu trời, những đám mây xám bạc tụ lại, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, chính giữa là một con mắt năng lượng màu đỏ ngầu đang từ từ mở ra, nhìn xuống đầy vẻ hủy diệt. Các cột sáng và con mắt trên trời được kết nối với nhau bằng những sợi xích năng lượng mờ ảo, tạo thành một đại trận pháp còn lớn hơn, phức tạp hơn và mang theo uy năng hủy diệt hơn gấp bội so với "Thiên Cương Trận" ban nãy. Không khí trở nên ngột ngạt đến cực điểm, áp lực kinh hoàng từ "Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận" khiến vạn vật trong phạm vi như muốn quy phục, mặt đất rung lên từng hồi.
Đối mặt với sự leo thang điên cuồng của TTV, Diệu Linh trên kiệu hoa vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ung dung, một tay vẫn chống nhẹ lên cằm, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gõ nhịp theo một giai điệu vô hình. Nàng nhìn đại trận "Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận" đang từ từ thành hình, những cột sáng xám bạc, con mắt đỏ ngầu và những sợi xích năng lượng, với một nụ cười nhếch môi đầy vẻ thích thú và một chút trêu ngươi.
"Để ta xem, một lũ kiến hôi các ngươi, rốt cuộc có thể làm được trò trống gì đây?" – Một dòng suy tư lười biếng nhưng đầy tự tin và khinh miệt hiện lên trong tâm thức của nàng.
Rồi, như để chấm dứt màn kịch nhàm chán này, Diệu Linh từ từ đứng dậy khỏi bảo tọa. Động tác của nàng không nhanh không chậm, nhưng mỗi một cử động đều toát ra một vẻ ưu nhã, cao quý không thể tả. Ngay khoảnh khắc tà áo cung trang của nàng khẽ lay động, một luồng uy áp còn kinh khủng hơn cả tiếng quát 'CÚT' ban nãy... từ người nàng tỏa ra, như một vị Nữ Đế giáng trần. Đại trận "Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận" vừa mới thành hình của TTV cũng phải khẽ rung động dữ dội, như thể đang phải chịu một sức nặng không thể tưởng tượng, những đạo văn tự cổ xưa trên các cột sáng cũng trở nên mờ nhạt đi vài phần.
Giọng Diệu Linh lúc này không còn vẻ trêu đùa, mà là một sự uy nghiêm của kẻ nắm giữ sinh sát, thanh âm của nàng vang vọng khắp không gian, rõ ràng trong tai từng người: "Ân Khê, ngươi cứ dùng hết sức mạnh của mình đi. Ta cũng muốn thử xem, thực lực của toàn bộ Tàng Vân Tông các ngươi, có đủ tư cách để giữ Uyển Nhi lại khỏi tay ta hay không!"
Đại trận "Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận" của Tàng Vân Tông đã hoàn toàn thành hình, khí thế kinh thiên, uy năng hủy diệt bao trùm. Hơn hai mươi vị cường giả TTV dốc hết sức lực, ánh mắt căm hận nhìn về phía Diệu Linh. Diệu Linh một mình đứng giữa trận đồ, khí thế không chút suy giảm, thậm chí còn có phần thích thú chờ đợi. Uyển Nhi trong kiệu hoa, dù được bảo vệ, cũng cảm nhận được sự căng thẳng đến ngạt thở của cuộc đối đầu sắp tới.
Một trận chiến kinh hoàng hơn nữa sắp sửa bùng nổ. Nhưng đó không phải là một cuộc chiến một mất một còn, mà là một màn phán xét. Và hồi chuông báo tử, dường như đã bắt đầu vang lên cho cả một tông môn.