Trước ánh mắt sững sờ của toàn thể quảng trường Tàng Vân Tông, đối diện với lời tuyên bố đầy uy lực của Diệu Linh Tiên Tử, tiểu Uyển Nhi tám tuổi dù còn run rẩy vì những biến cố dồn dập, nhưng khi nhìn thấy bàn tay lớn bằng quang mang màu tím dịu dàng chìa ra trước mặt, và ánh mắt đầy thiện ý cùng một sức hút khó tả từ nữ nhân tuyệt mỹ trên kiệu hoa, cô bé bất chợt cảm thấy một sự tin tưởng lạ thường.
Đó là một cảm giác vượt xa nỗi sợ hãi. Sau một thoáng ngước nhìn sư thúc Tàn Kiếm Khách đang đứng lặng phía dưới với ánh mắt phức tạp, Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết can đảm, khẽ khàng trèo lên bàn tay ánh sáng to lớn ấy. Bàn tay quang mang vững chắc, ấm áp, nhẹ nhàng nâng đỡ thân hình nhỏ bé của cô.
Diệu Linh trên kiệu hoa khẽ mỉm cười, một nụ cười như trăm hoa đua nở, nàng khẽ đưa tay sửa lại một lọn tóc mai đang xõa trên trán Uyển Nhi, cử chỉ dịu dàng ấy đối lập hoàn toàn với uy nghiêm không thể xâm phạm đang tỏa ra từ nàng. Nàng ta nhẹ nhàng điều khiển bàn tay quang mang, từ từ đưa Uyển Nhi lên gần bảo liễn của mình.
"Dừng lại!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm thịnh nộ mang theo uy áp kinh thiên động địa bỗng dưng bộc phát từ đài cao. Pháp Tắc xung quanh như bị một bàn tay vô hình bóp méo, không gian rung chuyển dữ dội, những ngọn đuốc trên quảng trường đột ngột phụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ các pháp bảo. Thủy Tổ Ân Khê, khí tức quanh người cuồng bạo đến cực điểm, khiến cả không gian trên đài cao cũng phải vặn vẹo. Luồng uy áp vô hình tựa núi Thái Sơn giáng xuống, khiến không chỉ chén trà ngọc trên bàn vỡ tan thành bụi phấn, mà ngay cả các đệ tử đứng ở xa cũng cảm thấy lồng ngực như bị búa tạ nện vào, khí huyết sôi trào, khó thở. Lão đứng phắt dậy, trường bào tung bay dù không có gió, đôi mắt già nua tóe lửa nhìn thẳng vào Diệu Linh.
"Diệu Linh! Ngươi thật quá đáng! Ngươi dám đến tận Tàng Vân Tông ta, cướp người của TTV ta sao?!" Giọng lão như sấm rền, khiến không ít tu sĩ cấp thấp phía dưới phải bụm tai, sắc mặt tái nhợt.
Từ trên kiệu hoa, Diệu Linh thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lão, chỉ nhẹ nhàng đáp, thanh âm trong trẻo nhưng lại như băng giá vạn năm: "Ồ? Tông môn các người đã ruồng bỏ, vậy thì duyên phận đã hết. Nay ta nhận con bé, là thiên ý an bài. Lẽ nào Ân Khê lão tổ muốn dùng sức mạnh của Tàng Vân Tông để chống lại cả thiên ý sao?"
Thủy Tổ Ân Khê càng nghe càng tức, khuôn mặt già nua hằn lên những đường gân xanh vì phẫn nộ. Lão nghiến răng nói:
"Diệu Linh, đừng vội ngạo mạn! Ngươi nghĩ Tàng Vân Tông ta là nơi có thể tùy tiện ra vào sao? Đứa trẻ này đã bước vào sơn môn, đã ghi danh, dù Tông môn ta có nhận hay không, nó cũng đã ở dưới sự phán xét của ta. Ngươi cướp người ngay trước mắt lão phu, đây là đang chà đạp lên uy danh ngàn năm của Tàng Vân Tông! Giao người ra đây, nếu không hôm nay đừng nói là ngươi, ngay cả Tử Môn Quan của ngươi cũng khó mà yên ổn!"
Diệu Linh bật cười thành tiếng, tiếng cười trong veo nhưng đầy vẻ khinh miệt, vang vọng khắp quảng trường.
"Nể mặt? Ha ha! Ân Khê lão tổ, ngài nói chuyện thật buồn cười. Các người nếu có bản lĩnh, thì cứ đến đây mà mang con bé về.
Khi nàng đứng dậy, một luồng uy áp vô hình nhưng kinh khủng tựa như biển cả mênh mông bỗng tỏa ra, khiến không gian cũng phải ngưng đọng. Nàng nói, giọng không lớn nhưng từng chữ như khắc vào thiên địa: "Người mà Diệu Linh ta đã chọn, thì chính là người của ta! Trên đời này, thứ ta muốn, chưa từng có ai cản được!"
Lời thách đấu trực diện, không chút kiêng dè của Diệu Linh khiến Thủy Tổ Ân Khê không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Uy danh của Tàng Vân Tông không thể bị chà đạp như vậy.
Lão không nói thêm lời nào, chỉ thấy tay áo lão phất mạnh, một đạo pháp ấn sơ khai mang theo huyết khí của chính lão bắn ra, hòa vào trận đồ. Lão gầm lên, thanh âm như chứa đựng toàn bộ uy danh ngàn năm của Tông môn: "Chư vị trưởng lão, nghe lệnh! Khai trận!"
Theo lệnh của Thủy Tổ, sáu vị trưởng lão Tàng Vân Tông đang có mặt lập tức bộc phát toàn bộ tu vi, gương mặt họ trở nên tái nhợt đi trông thấy, rõ ràng việc khởi động đại trận này tiêu hao cực lớn. Họ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết hòa vào trận đồ, thân hình hóa thành sáu đạo lưu quang, nhanh chóng chiếm giữ các phương vị trọng yếu quanh chiếc kiệu hoa của Diệu Linh.
Tinh huyết vừa nhập trận, pháp lực từ Thủy Tổ Ân Khê và sáu vị trưởng lão đồng thời tuôn ra, liên kết với nhau.
Không gian xung quanh kiệu hoa bỗng sệt lại như thủy ngân, không khí trở nên nặng nề đến ngạt thở. Mặt đất quảng trường bằng đá xanh rung chuyển dữ dội, từng đạo văn tự màu vàng đất từ từ trồi lên như những con rắn vàng sống dậy từ lòng đất, phát ra những âm thanh trầm thấp tựa tiếng kinh văn cổ xưa đang được tụng lên, mỗi một âm tiết đều mang theo sức nặng của ngàn năm, khiến không khí sệt lại, ép cho tâm thần người nghe phải rung động.
Chúng xoay chuyển, đan xen vào nhau giữa không trung, kết nối với khí tức của các trưởng lão, hình thành nên một đại trận pháp khổng lồ, uy áp ngút trời. Một tầng quang tráo (màn chắn ánh sáng) màu vàng đất cực kỳ dày đặc và kiên cố nhanh chóng bao phủ, tạo thành một "tỏa cảnh pháp trận," ý đồ muốn phong tỏa, giam cầm Diệu Linh cùng chiếc kiệu hoa ngay tại chỗ!
Đại trận gầm thét, uy áp như muốn nghiền nát vạn vật.
Thế nhưng, Diệu Linh dường như không hề quan tâm. Nàng vẫn ung dung, cẩn thận chỉnh lại một nếp nhăn trên áo Uyển Nhi. Chỉ đến khi tầng quang tráo màu vàng đất đã hoàn toàn khép lại, phong tỏa mọi lối thoát, nàng mới lơ đãng ngước lên, ánh mắt tựa như đang nhìn một lũ trẻ đang khoe khoang món đồ chơi mới, rồi khẽ lắc đầu, bật ra một tiếng cười nhẹ.
Tiếng cười ấy không lớn, nhưng lại như một làn gió lạnh thấu xương, len lỏi vào tâm can của từng trưởng lão đang vận trận, khiến thần hồn họ bất giác run rẩy. "Chỉ có vậy thôi sao?" nàng lẩm bẩm, rồi ngón tay thon dài trắng như ngọc khẽ giơ lên. "Để ta cho các ngươi thấy, thế nào mới là sức mạnh thực sự."
"Ha... Đúng là một lũ ngu xuẩn."