Không khí đêm như đặc quánh lại sau câu nói đó.
Tên đứng đầu nhóm người lùi nửa bước, rút từ trong áo ra một tấm thẻ đen có in huy hiệu mạ bạc hình đóa hoa ngũ sắc – biểu tượng từng xuất hiện trong các tài liệu cổ về cấu trúc nội bộ nhà họ Trình.
— “Chúng tôi không cần cậu tin.
Nhưng cậu nên biết…
Nếu Trình Dao thật sự là người mà cậu nghĩ… thì từ lúc bị bắt cóc đến giờ, cậu vẫn chưa từng được rời khỏi bàn cờ.”
Lâm Hạ Dương khẽ cúi đầu, tóc mái che nửa ánh mắt.
Không rõ anh đang suy nghĩ điều gì… nhưng lưng vẫn thẳng, tư thế bất biến.
Gã tiếp lời, như một vết dao cắt ngang màn sương:
— “Cô ta yêu cậu.
Nhưng cũng đang kiểm soát cậu.”
Rồi hắn cùng đồng bọn lùi dần vào con hẻm bên cạnh, khuất sau một biển quảng cáo chớp tắt, bỏ lại phía sau một lời nhắc lạnh người:
— “Tới lúc cần, chúng tôi sẽ quay lại.
Lần sau… là để ra tay.”
Nhìn vào tấm thẻ trong tay, ánh mắt anh dần chuyển thành căm phẫn.
Từng chữ bật ra khỏi miệng đầy nặng nề:
— “Khốn kiếp… mấy người nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Ai muốn điều khiển là điều khiển được sao?”
Anh siết chặt tấm thẻ đến mức nó gần như biến dạng, rồi nhét vội vào túi áo.
Không ngoái đầu, anh xoay người bước về nhà.
Bật đèn.
Bước tới tủ lạnh, lấy phần đồ ăn nguội ra, cho vào lò vi sóng. Không một biểu cảm.
Tiếng máy quay rì rì trong bếp lặng lẽ hòa cùng tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Anh không ăn ngay.
Mà bước thẳng xuống tầng hầm – một căn phòng tối đen như chính tâm trí đang hỗn loạn trong anh.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa hẹp trên cao, lách vào không gian đặc mùi bụi và gỗ cũ.
Tĩnh mịch. Nặng nề. Thứ ánh sáng ấy chẳng thể sưởi ấm.
Anh đứng trước bao cát đã sờn, tay đưa lên, cởi áo.
Bờ vai trần hiện ra, trên lưng là hình xăm dữ dội – bông hồng xanh, cây kiếm cắm xuyên, và con rắn trắng mắt đỏ đang siết chặt lấy tất cả.
Không phải võ sĩ. Nhưng từng cú đấm của anh đều nặng, hiểm và đầy sát khí.
Không là luyện tập. Mà là trút giận.
Mỗi lần tung nắm đấm, là một lần anh ném đi sự bất lực, những nghi ngờ và phản bội đang chực chờ vây lấy mình.
Không biết là bao cát đã quá cũ, hay do lực tay anh điên cuồng đến thế… mà sợi dây treo trần bắt đầu kêu kẹt kẹt.
“Cái quái gì đang diễn ra quanh mình?”
“Phái Nhiễm, Trình Dao, Khải Văn… đến cả cái hình xăm trên người cũng bị mang ra làm dấu hiệu tội lỗi…”
Một cú đấm cuối cùng bật ra —
Rầm!
Bao cát đứt móc, rơi mạnh xuống nền. Cát bụi văng tung tóe. Mồ hôi từ trán anh nhỏ xuống nền gạch lạnh.
Anh chống hai tay lên đầu gối, hơi thở dồn dập.
“Tôi là ai trong ván cờ này…? Quân tốt? Quân mã? Hay chỉ là… một con cờ hỏng?”
Cú đấm cuối cùng vang lên khô khốc, rồi im bặt.
Chiếc bao cát vặn xoắn một vòng, rồi rầm! – đứt lìa khỏi móc treo, rơi xuống sàn tạo thành một đám bụi mù mịt.
Lâm Hạ Dương đứng đó, thở gấp, ngực phập phồng, mồ hôi chảy dài từ cằm xuống bả vai trần.
Bóng lưng anh dưới ánh trăng như phủ lên một lớp sương bạc, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Bông hồng xanh cùng thanh kiếm xuyên qua lưng dường như đang nhói lên dưới da thịt.
Anh cắn răng, tựa trán vào tường, đôi tay đấm mạnh vào bề mặt lạnh ngắt.
— “Mình rốt cuộc là ai trong cái ván cờ khốn kiếp này chứ…?”
Ngay lúc đó—cạch!
Tiếng động nhẹ vang lên phía trên cầu thang.
Anh giật mình quay lại, đôi mắt nheo lại, lưng vẫn trần, mồ hôi vẫn còn chảy dọc sống lưng.
Một bóng người xuất hiện. Không phải ảo giác. Là thật.
Ánh trăng vừa vặn chiếu lên gương mặt cô gái đó — Trình Dao.
Cô đứng ở bậc thang cuối cùng, không nói gì.
Chỉ lặng lẽ nhìn anh… với đôi mắt vừa giận, vừa đau.
— “Anh định che giấu em đến bao giờ?”
— “Em vào đây bằng cách nào?” – giọng anh khàn đi, không quay lại.
— “Khóa nhà anh… vẫn là cái ổ khóa cũ năm đó.” – cô đáp, mắt nhìn thẳng vào tấm lưng trần.
“Nơi đó, từng bị thương vì em, phải không?”
Anh im lặng, rồi nhặt chiếc áo vắt bên bao cát, chậm rãi mặc lại.
— “Em không có quyền nhắc đến chuyện đó.” –
Giọng anh dứt khoát, lạnh lùng như thanh kiếm vừa mới rút khỏi vỏ.
Cô bước lên thêm một bước.
— “Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi… nhưng anh cứ đẩy em ra ngoài như một kẻ thù.”
Anh không đáp.
Bàn tay siết chặt, tấm thẻ đen của “phái Nhiễm” vẫn còn trong túi áo — như một lời thách thức mà số phận vừa ném vào mặt anh.