Cherreads

Chapter 17 - Chương 17 – Giao dịch máu lạnh

— “Tôi tới đây… là để cảnh báo cậu.”

Câu nói được buông ra giữa căn phòng có mùi cồn nồng nặc, rượu vẫn còn thấm ướt phần gấu áo sơ mi của hắn, nhưng lần này, hắn không còn để tâm đến điều đó nữa.

Ánh mắt của Lâm Hạ Dương vẫn bất động.

Zippo vẫn mở nắp, ngọn lửa chưa bật.

Nhưng chỉ cần một cái “click”, nơi này có thể cháy rụi.

— “Cậu nghĩ Trình Dao chỉ đơn thuần là người con gái si tình sao?”

Khải Văn hơi nhếch môi. “Cô ta là người thừa kế. Của một gia tộc… không sạch sẽ.”

Anh nhíu mày, không rõ ngạc nhiên hay… xác nhận.

— “Và cậu…”

Hắn nhấn mạnh từng chữ. “…đang là mắt xích yếu nhất.”

Hắn khoanh tay, nhìn anh như thể đang chờ phản ứng từ một món hàng đắt giá.

— “Trình gia có nhiều kẻ thù. Từ gia… là một trong số đó. Nhưng chúng tôi không muốn đánh trực diện.

Chúng tôi cần người bên trong. Một người gần cô ta. Một người cô ta không đề phòng.”

Lâm Hạ Dương lặng im. Không tỏ thái độ, không thể hiện cảm xúc – nhưng đôi mắt anh trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết.

— “Ý anh là gì?”

Giọng anh nhẹ nhưng lấp lánh sự nguy hiểm.

Khải Văn bật cười, rút từ trong áo khoác một tập hồ sơ nhỏ, thả lên bàn.

Trên bìa là ảnh Trình Dao, ảnh một vài cơ sở của Trình gia – thậm chí là… cả ảnh của anh.

— “Từ gia sẽ không đụng đến cậu. Ngược lại, cậu sẽ được bảo vệ.

Chúng tôi cần thông tin. Những thứ cô ta không chia sẻ… cậu sẽ giúp chúng tôi lấy được.”

— “Đổi lại, chúng tôi bảo vệ tính mạng cậu… và cả những bí mật mà Trình gia không muốn cậu biết.”

Hắn dừng một nhịp.

— “Cậu không nghĩ cô ta yêu cậu thật đấy chứ?”

Anh siết chặt ngón tay.

“Cậu là con tốt. Giống như tôi từng là vậy.”

Không khí chùng xuống. Không còn động tác nào thừa.

Lâm Hạ Dương đứng dậy, gạt tập hồ sơ sang một bên.

— “Nếu tôi từ chối thì sao?”

Khải Văn không đáp ngay.

Chỉ cười khẽ rồi nói:

— “Vậy thì chỉ cần chờ… đến lúc cô ta dùng cậu xong.

Cậu sẽ hiểu, yêu và kiểm soát… là hai thứ khác nhau.”

Anh dừng trước cửa, không quay lại:

— “Và anh sẽ hiểu… thứ tôi ghét nhất là bị lợi dụng.”

Click –

Anh đóng nắp Zippo, đút vào túi, rời khỏi phòng… để lại sau lưng một mùi thuốc súng chưa cháy hết, và một bản giao dịch chưa kịp được ký.

Ngay sau khi Lâm Hạ Dương rời khỏi quán, tiếng chuông gió nơi cửa vừa dứt, Khải Văn cũng đứng dậy.

Áo sơ mi vẫn đẫm mùi rượu, nhưng hắn không vội thay.

Hắn bước xuống tầng dưới, chậm rãi như thể vừa trải qua một bữa rượu nhàn nhã, chứ không phải cuộc đối thoại căng như dây đàn.

Đi ngang qua quầy, hắn nghiêng người, thì thầm vào tai gã nhân viên đang lau ly:

— “Dây câu đã thả… xem cá có cắn không.”

Tên nhân viên nghe xong lập tức gật đầu.

Gấp gáp thu dọn đồ đạc, kéo theo hai người khác – tất cả đều mặc thường phục, nhưng ánh mắt không giấu được sự sắc lạnh.

Một người lẩm bẩm:

— “Dấu vết sinh tồn đặc biệt. Đối tượng có khả năng phản kháng. Giữ khoảng cách.”

Chỉ vài phút sau, cả nhóm rời khỏi quán – theo đúng hướng Lâm Hạ Dương vừa đi.

Như những chiếc bóng, ẩn trong màn đêm đang dần đổ xuống thành phố.

Chỉ chưa đầy một giờ sau khi rời khỏi quán bar, Lâm Hạ Dương cảm nhận được điều gì đó… lệch khỏi nhịp thường nhật.

Bóng đêm phủ dần lên những con phố vắng người, ngọn đèn đường vàng vọt không đủ che giấu những ánh mắt lén lút đang bám theo phía sau.

Anh không quay đầu.

Chỉ bước chậm lại.

Rồi dừng hẳn.

— “Định theo tôi bao lâu nữa?”

Giọng anh vang lên, không to, không nhỏ… đủ để ba cái bóng phía sau giật mình.

Ngay lập tức, hai người lao tới từ hai hướng trái-phải, định khống chế anh. Nhưng chưa kịp chạm vào tay áo, một người đã bị anh gạt tay, xoay hông, quật thẳng xuống vỉa hè.

Kẻ còn lại chưa kịp rút vật gì trong áo đã bị một cú móc tay vào cổ khiến lùi hẳn về sau.

Một người khác trong nhóm vội hét:

— “Khoan đã! Chúng tôi là người của Trình gia!”

Anh hơi khựng lại.

— “…Trình Dao cử các người đến?”

Mắt anh hạ thấp, giọng lạnh tanh.

Người kia lắc đầu.

— “Không.

Bọn tôi không thuộc quyền quản lý của cô ta.

Chúng tôi là người của… phái Nhiễm, trực hệ nhà họ Trình.”

“Và hiện tại, cô ta đang đưa cậu đến quá gần với vực thẳm.”

Không khí trầm hẳn xuống.

Gã kia bước lên một bước, hạ giọng:

— “Chúng tôi không đến để bắt, mà để cảnh báo.

Nếu cậu còn ở lại gần Trình Dao… đến một lúc nào đó, cả gia tộc sẽ không giữ được cậu đâu.”

“Họ cần cậu. Nhưng không phải theo cách của cô ta.

More Chapters