Cherreads

Chapter 16 - Chương 16 – Đấu Tâm

Vừa vào phòng, người đàn ông đã cởi bỏ áo măng tô, để lộ lớp sơ mi đen ôm gọn lấy cơ thể.

Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, từng múi cơ nổi lên như những đường nét khắc tạc – đẹp nhưng có phần nguy hiểm.

Hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt khẩu súng lên bàn, xoay nòng súng hướng ra ngoài, như thể:

“Muốn lấy thì cứ lấy.”

— “Mời ngồi.”

Giọng hắn vang lên, có phần trịnh thượng.

Lâm Hạ Dương kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt không hề chạm vào khẩu súng kia — nhưng từng chuyển động nhỏ trên tay người đàn ông ấy, anh đều đã ghi nhận.

Không cần học võ.

Anh biết cách người ta đánh.

Và hơn hết, anh biết… khi nào người ta sẽ ra tay.

Bất chợt — một cú đấm phóng tới, bất ngờ và mạnh mẽ, nhắm thẳng vào mặt anh.

Ghế bật ngửa, nhưng anh lùi đầu né kịp, tay xoay nhẹ hất chiếc ghế ra sau rồi ngay lập tức xoay người, vung khuỷu tay vào cạnh sườn đối thủ.

Động tác gọn, không quá đẹp mắt nhưng vô cùng thực chiến.

Hắn bật cười, không né mà đỡ lấy, rồi vung chân quét một đường ngang hông — buộc anh phải lùi lại.

Anh nhíu mày.

Tên này đang thử mình.

Hắn khựng lại.

Từ phản ứng né tránh cho đến cái nhíu mày vì vết rượu loang trên áo, tất cả diễn ra chỉ trong vài giây. Nhưng thứ khiến hắn sững người không phải là sự ướt át của vải… mà là ánh mắt anh.

Một ánh mắt như thể từng sống trong vùng tử địa.

Và lúc hắn ngẩng đầu lên –

Một tay Lâm Hạ Dương đã nâng chiếc Zippo lên cao, mở nắp, bánh xe bật thành tiếng “tách” sắc lạnh.

Dưới chân là đám rượu whisky vương vãi, mùi cồn bốc lên rõ rệt.

Tư thế đó, ánh mắt đó – không phải trò đùa.

Là một tín hiệu. Một mồi lửa. Một lời cảnh cáo:

— “Đừng thử tôi.”

Người đàn ông cứng người vài giây.

Rồi giơ hai tay lên — không phải kiểu đầu hàng, mà là kiểu “tôi công nhận cậu chơi đẹp”.

— “Bình tĩnh… Tôi chỉ muốn nói chuyện.”

Giọng hắn khàn đặc, có phần hạ thấp hơn ban nãy. Không còn vẻ trịch thượng nữa – giờ là dè chừng. Là tôn trọng.

Lâm Hạ Dương không hạ tay, nhưng cũng không châm lửa.

Chỉ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh tanh:

— “Vậy thì nói.

Mỗi giây im lặng của anh là một tội ác đối với cái áo anh đang mặc.”

Hắn bật cười khan, như thể lần đầu tiên trong nhiều năm qua bị người ta dí sát đến vậy.

— “Tên tôi là Khải Văn.

Người của gia tộc Từ.

Tôi tới đây… là để cảnh báo cậu.”

More Chapters