Đứng đợi một lúc lâu ở góc tạp hóa nhỏ, Lâm Hạ Dương không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Không có ai theo dõi.
Không có tiếng bước chân đáng ngờ.
Chỉ là… gã “nhân viên” kia đã rời khỏi cửa hàng một cách vội vã — theo một hướng ngược lại hoàn toàn với anh.
— “Chẳng phải theo dõi mình à? Sao lại đi hướng ngược?”
Một cảm giác bất an lướt qua. Nhưng anh gấp tai nghe lại, nhét vào túi áo.
Không nghĩ nhiều nữa. Không nên nghĩ quá nhiều.
Tạm gác lại mọi suy nghĩ, anh rẽ vào một tiệm bánh ngọt nhỏ nằm khuất trong con phố cũ. Cửa kính mờ phủ lớp sương vì hơi lạnh từ bên trong phả ra.
Anh không thích bánh. Nhưng chẳng hiểu sao… hôm nay lại thèm một chút vị ngọt.
— “Cho tôi một phần bánh kem việt quất.”
Anh nói nhỏ, mắt lướt qua quầy kính.
— “Cho tôi phần giống với cậu ấy.”
Một giọng nam khác vang lên gần như ngay sau anh.
Giọng trầm, hơi khàn, chuẩn xác và lạnh.
Nghe thôi cũng đủ khiến da người khác nổi gai.
Anh nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông đứng cạnh mình:
Áo măng tô đen dài, giày da sẫm màu, kính râm che gần nửa gương mặt – và bên trong lớp áo ấy…
Một họng súng.
Không lộ hẳn, nhưng vừa đủ để người tinh ý như anh nhìn thấy.
Gã không giấu. Cố tình để lộ.
Gã mỉm cười nhẹ, chẳng để lộ cảm xúc:
— “Đi với tôi một lát nhé.”
Anh không nói gì.
Chỉ chớp mắt, như thể đang xác nhận điều mình vừa thấy.
Một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu trỗi dậy từ bên trong.
Anh không rõ đó có phải là sợ hãi hay không, nhưng chắc chắn… nó không dễ chịu.
Anh không thích cảm giác số mệnh của mình nằm trong tay kẻ khác.
Dù ở kiếp trước, anh qua đời vì căn bệnh phổi quái ác chứ không phải bị giết – nhưng điều đó chẳng khiến việc bị chĩa súng vào đầu nhẹ nhàng hơn chút nào.
Sợ? Có lẽ có.
Nhưng thứ trào dâng nhiều hơn là phẫn nộ.
Gân xanh nổi lên nơi thái dương, kéo dài đến góc hàm sắc lạnh.
Anh nhận lấy phần bánh, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đi theo người đàn ông kia.
Suốt đoạn đường… cả hai đều im lặng.
Không ai hỏi, không ai đáp, cũng chẳng có ánh mắt nào trao nhau.
Chỉ là… một sự trầm lặng nghẹt thở, như thể phía trước đang là một chiếc hộp kín, và chính anh tự bước vào.
Chiếc xe dừng lại trước một quán bar lánh, nằm sâu trong con hẻm chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt.
Cửa kính tối, biển hiệu không rõ chữ, chỉ thấy thứ ánh sáng đỏ leo lét hắt ra từ trong.
Vừa bước vào, một nhân viên tiến ra chào. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm đến người đàn ông mặc măng tô, cô ta lập tức im bặt.
Chỉ nở một nụ cười cứng nhắc, rồi cúi đầu khẽ nói:
— “Mời… lên tầng hai.”
Không cần giải thích.
Không cần đặt bàn.
Tựa như… tất cả đã quen biết từ rất lâu.