Buổi chiều trôi qua thật chậm. Trái ngược với gió trên sân thượng khi nãy, giờ đây chỉ còn tiếng gió lùa qua mái ngói cũ và ánh nắng loang loáng trên mặt đường nhựa.
Lâm Hạ Dương bước ra khỏi cổng trường, cổ áo hơi xộc xệch, ánh mắt không còn ánh sắc bén ban nãy – chỉ còn lại một sự trống rỗng pha chút bực bội khó tả.
Anh ghét những câu hỏi không rõ ràng. Ghét bị so sánh với một ký ức đã định hình từ mười năm trước.
Và ghét nhất… là thứ tình yêu bị bóp méo bởi sự chiếm hữu.
— “Em yêu anh, nhưng em không tin anh…”
Câu nói đó cứ văng vẳng bên tai.
Anh nhét tai nghe vào, bật một bản nhạc không lời. Giai điệu piano trầm lặng như phủ một lớp sương lên tâm trí.
Rẽ qua góc phố, anh dừng lại trước một tiệm sách nhỏ ven đường – nơi ngày trước anh từng vào làm thêm một thời gian ngắn.
Không hiểu vì sao… hôm nay anh lại muốn ghé lại.
Cánh cửa kêu “keng” một tiếng nhỏ.
Bên trong không có khách, chỉ có tiếng lật sách nhè nhẹ từ phía trong cùng.
Cô gái ngồi ở đó, mái tóc cột cao, đôi mắt dõi theo từng dòng chữ như không để ý đến thế giới xung quanh.
Lâm Hạ Dương không lên tiếng.
Anh bước chậm về phía giá sách, tay vuốt nhẹ bìa một quyển văn học cũ — ánh mắt lướt qua bóng cô gái phản chiếu qua tấm kính lửng treo bên cạnh.
Cô cũng nhìn thấy anh.
Không ai nói câu nào, nhưng không khí lại không ngột ngạt như với Trình Dao.
Một chút lặng lẽ, một chút bình yên — thứ mà dạo gần đây anh đã không còn cảm nhận được.
Bỗng có tiếng bước chân từ cửa sau.
Một người đàn ông lạ mặt – tóc vuốt gọn, tay cầm gói giấy — bước vào từ lối nhân viên.
Thoáng giật mình khi thấy anh, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, mỉm cười:
— “Xin lỗi, hôm nay tiệm tạm đóng sớm. Cậu cần gì để tôi giúp?”
Ánh mắt anh giao với ánh mắt gã — có gì đó sai sai.
Nhưng anh không vội phản ứng.
Chỉ gật nhẹ rồi nói:
— “Không, tôi chỉ ghé ngang.”
Anh rời đi, như thể chẳng có chuyện gì.
Nhưng…
Ngay khi vừa bước qua góc phố tiếp theo, anh rút tai nghe ra, đứng nép vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ.
Ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
— “Hắn ta… không phải nhân viên cũ.”
Lúc này, ngay khi cánh cửa vừa khép lại sau lưng anh, người đàn ông kia lập tức rút điện thoại từ trong túi áo.
Giọng nói trầm thấp vang lên, xen lẫn một chút gấp gáp:
— “Mục tiêu đã xuất hiện. Chuẩn bị tiếp cận.”
Không đợi đầu dây bên kia trả lời, hắn cúp máy nhanh chóng.
Động tác gấp gáp, hắn xoay người, vội rời khỏi quán sách – bất chấp việc đang trong giờ làm việc.
Nhưng trong lúc vội vã, hắn lại không nhận ra…
Ở một góc khuất gần quầy tính tiền, nơi ánh đèn mờ mờ phủ xuống, vẫn còn một người đang lặng lẽ ngồi đọc sách.
Cô gái ấy – ánh mắt vẫn bình thản lướt qua từng trang sách — nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.