Hoàng hôn đỏ nhòe bầu trời, kéo dài bóng người in lên bức tường thô nhám.
Sân thượng trường học vắng lặng, chỉ còn vài tiếng quạ kêu vút lên ở phía xa – như âm thanh cảnh báo của một điều chẳng lành sắp xảy đến.
Cánh cửa sau lưng khép lại. Tiếng bản lề ré lên khẽ khàng.
Anh bước ra – chậm rãi, điềm nhiên.
Cô đã đứng đó từ trước, quay lưng về phía anh, mái tóc dài bị gió kéo lệch sang một bên, hằn lên cổ là hình xăm mảnh vừa lạ vừa quen.
Không ai nói lời nào.
Không khí nặng như thể cả tầng trời đang ép xuống.
Đến khi anh dừng lại, cách cô chỉ ba bước chân.
Cô xoay người.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau – một bên phẳng lặng như mặt hồ, một bên là sóng ngầm gào thét.
Trình Dao mấp máy môi, định mở lời. Nhưng anh đã đi trước.
— “Sao vậy?”
Khóe môi anh khẽ nhếch, giọng nói vang lên như một lời trêu chọc — nhẹ nhưng bén như dao.
Có lẽ, từ sau cuộc nói chuyện ở tiệm xăm hôm đó, cô đã bắt đầu có cái nhìn khác về anh.
— “Lần trước, chúng ta chưa nói chuyện xong.”
— “Em còn muốn nói gì nữa?”
Anh không giấu sự thờ ơ, mắt nhìn xa xăm như chẳng bận tâm.
Nhưng cô thì không né tránh.
— “Anh… có phải là hung thủ trong vụ thảm án 5 năm trước không?”
Câu hỏi ấy không vòng vo.
Cô không muốn tin. Nhưng sự trùng hợp giữa hiện trường vụ án và hình xăm sau lưng anh — quá đáng ngờ.
Cô đã cố điều tra, nhưng mọi manh mối đều mờ mịt.
Anh nghe vậy thì bật cười — không phải kiểu cười vui vẻ, mà là tiếng cười của một người ngán ngẩm đến tột độ.
— “Trình Dao, em nghĩ gì vậy? Năm đó anh mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười lăm à? Một sát nhân 15 tuổi mà đến cảnh sát còn không lần ra? Em thấy hợp lý sao?”
Anh ngừng lại một nhịp, rồi nói như buông một lời trêu đùa:
— “Anh bắt đầu nghi ngờ tình yêu em dành cho anh rồi đấy.”
Nghe vậy, cô hoảng hốt, vội vàng phủ nhận:
— “Không phải… Em rất yêu anh… chỉ là…”
— “Anh của hiện tại… quá khác với đứa trẻ năm ấy. Lạnh lùng mà… vẫn đau đáu.”
Với cô, tình yêu dành cho anh là thứ duy nhất trên đời không được phép đặt dấu hỏi.
Không ai được thách thức giới hạn ấy — kể cả chính anh.
— “Vậy à?”
Anh nhìn cô, ánh mắt dần tối lại.
— “Thế em cũng đâu còn giống đứa trẻ nhếch nhác năm xưa nữa.”
Mắt anh hạ thấp, dừng lại ở cổ cô — nơi có sợi dây chuyền bạch kim sáng bóng, chiếc nhẫn nhỏ nơi ngón tay út, và bông tai hình giọt nước.
— “Giờ thì em đeo trên mình cả đống trang sức , hoa lệ , rực rỡ , đến mức anh chẳng liên tưởng nổi em với bóng dáng nhỏ bé ngày nào.”
Câu nói buông nhẹ, không phải để mỉa mai — mà như một sự thật được đọc lên.
Mọi thứ chìm vào im lặng.
Gió đột ngột nổi lên.
Ánh nắng tắt dần phía cuối sân, kéo theo bóng Trình Dao đổ dài như đang bị xé toạc ra làm hai mảnh.
Một là cô của năm ấy – lấm lem, hoảng loạn.
Một là cô bây giờ – xinh đẹp, dữ dội, sẵn sàng giết người để bảo vệ thứ mình yêu.
— “Anh… đừng nói vậy…” – Cô cắn môi, tay nắm chặt vạt áo khoác.
— “Sao? Anh nói sai à?” – Anh vẫn đứng đó, gió lùa nhẹ qua mái tóc rũ, đôi mắt dài khẽ híp lại như vừa cười vừa lạnh.
— “Em yêu anh. Nhưng em không thể không nghi ngờ…”
— “Vì em sợ đúng không?”
Anh tiến lại một bước.
— “Sợ người mà em yêu… vốn không cần em.”
Cô không trả lời.
— “Sợ một khi em thả dây, con cá này sẽ bơi mất.”
Cô khựng người.
Anh dừng lại ngay trước mặt cô, giọng trầm hơn, gần như thì thầm:
— “Trình Dao, em muốn yêu ai… thì hãy chắc chắn mình yêu người đó vì anh ta là ai, chứ không phải vì em cần ai đó để níu lại những mảnh vỡ trong em.”
Một câu nói – như lưỡi dao lạnh ngắt – cắt sâu vào tận gốc rễ thứ tình yêu bám víu của cô.
Cô lùi lại, ánh mắt lần đầu… mất phương hướng.
Anh không nói thêm lời nào, quay người bước đi.
Cô đứng đó – giữa sân thượng đang trống rỗng, lòng hoảng loạn, mắt cay xè.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên cô thấy rõ: không phải ai cũng cần mình để tồn tại.