Trời mưa lất phất.
Anh vừa dọn xong ca chiều ở quán cà phê – mùi espresso quyện với hơi nước ẩm mốc bám đầy trên cửa kính.
Lúc anh định tháo tạp dề, tiếng chuông cửa khe khẽ vang lên.
Anh không quay lại, chỉ buột miệng:
— “Xin lỗi, quán tạm nghỉ rồi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên sau lưng:
— “Vậy… nếu tôi chỉ cần một tách trà nóng thôi, có được không?”
Anh khựng lại.
Giọng nói ấy – không thể nào nhầm.
Anh quay đầu.
Cô gái ấy… vẫn là dáng người gầy mảnh, áo khoác dài, và đôi mắt đen sâu như biết giữ điều gì đó cho riêng mình.
An Thư.
Vị khách từng nhiều lần ghé quán, luôn chọn ngồi một mình ở góc gần kệ sách.
Cô biến mất không dấu vết gần một tháng. Không tin nhắn. Không lời từ biệt.
— “Lâu rồi không gặp.” – cô nói, giọng bình thản.
Anh gật đầu, mắt không rời khỏi gương mặt đó. Có gì đó trong cô… đã thay đổi. Không còn dè dặt. Không còn tránh né.
Anh pha trà.
Cô ngồi xuống.
Cả hai im lặng.
Mưa gõ lên mái tôn trên lối thoát hiểm. Gió thở dài qua khe cửa.
Rồi cô đặt một phong thư nhỏ màu xám nhạt lên bàn.
— “Gửi cho anh.”
— “Thứ gì vậy?”
— “Một đoạn ký ức. Có thể anh đã quên.”
Anh không chạm vào bức thư.
Cô không ép.
— “Hôm đó, lần đầu em gặp anh… anh đã đứng chắn trước mặt một đứa trẻ bị đánh bởi người lớn.”
— “Anh nói một câu thôi.”
— ‘Muốn đánh thì đánh tôi.’
Anh ngước nhìn cô. Cô cười, rất khẽ.
— “Khi đó em còn tưởng anh là thiên thần.”
Anh nhíu mày, quay đi:
— “Vậy sao bây giờ lại quay lại?”
— “Vì em biết anh… không còn là người sẽ chắn trước bất kỳ ai nữa.”
— “Giờ anh còn đang chắn chính mình.”
…
Không ai nói gì thêm.
Chỉ có âm thanh tách trà khẽ chạm vào đĩa sứ, và ánh mắt của anh – lần đầu tiên, rung lên một nhịp thật khẽ.
Một lát sau, anh trở lại, tay cầm một tách cà phê đen nóng hổi.
Bước chân chậm rãi, tĩnh lặng đến lạ.
Đặt tách cà phê xuống trước mặt cô, anh không ngẩng đầu, nhưng giọng nói khẽ vang lên:
— “Em theo dõi anh à?”
Câu hỏi được thốt ra nhẹ nhàng, bình thản như thể chỉ là một lời nhận xét.
Nhưng với những ai hiểu anh – chỉ cần câu trả lời không vừa ý, cuộc trò chuyện sẽ lập tức bị đóng lại… mãi mãi.
Cô ngẩn người vài giây, rồi đáp – nhẹ, nhưng không đúng điều anh cần:
— “Sao anh dùng từ khó nghe vậy… Em chỉ đang quan tâm đến anh thôi mà.”
Câu nói ấy – dù đã khéo léo – vẫn không giấu nổi ý tứ “em đã theo dõi anh”.
Anh không nói thêm lời nào.
Không thu tiền.
Chỉ tháo tạp dề, gấp lại gọn gàng và rời khỏi quán bằng một bước chân dứt khoát.
Cô ngồi lại – một mình – trong căn quán vẫn còn người nhưng bỗng chốc như trống hoác.
Ngay sau khi nói ra câu đó, cô đã biết mình lỡ lời.
Không thất thố. Không ồn ào. Nhưng với người như anh – từng ấy là quá đủ.
Ánh mắt cô vẫn dõi theo…
Bóng lưng anh khuất dần theo từng nhịp khoảng cách.
Một khoảng trống nhỏ xíu trong lồng ngực… bỗng nhiên lạnh đi.
Cuối cùng, cô để lại tiền trên bàn, rời khỏi quán, với một tia tiếc nuối không thể nói thành lời.