Sự tĩnh lặng trong động phủ của Lâm Phong bị phá vỡ bởi một giọng nói mang theo sự ngạo nghễ không hề che giấu. Hắn thu liễm lại toàn bộ khí tức sau cuộc lột xác, khiến bản thân trông không khác gì một thiếu niên bình thường, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Ngoài cửa, Trần Dật, một trong những đệ tử hạt nhân thực thụ, đang đứng chắp tay sau lưng. Y phục trắng viền vàng của hắn bay trong gió, khí chất sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ. Hắn nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo sự dò xét và một tia hiếu chiến.
"Lâm sư đệ quả nhiên có khí chất bất phàm," Trần Dật cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. "Ta cũng không dài dòng. Ba tháng nữa chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào Thái Cổ Bí Cảnh. Nơi đó hung hiểm khôn lường, đồng môn cần phải hợp tác. Nhưng ta không có thói quen đem tính mạng của mình đặt vào tay một người mà ta không hiểu rõ thực lực."
Hắn vươn tay, làm một động tác mời. "Vì vậy, hôm nay ta đến đây, muốn cùng sư đệ 'giao lưu' một chút. Yên tâm, chỉ là tỷ thí đơn thuần, điểm đến là dừng. Thế nào?"
Lâm Phong nhìn sâu vào mắt Trần Dật. Hắn hiểu rõ, đây không phải là một lời mời giao lưu, mà là một lời "dằn mặt". Trần Dật, cũng như nhiều đệ tử hạt nhân chính thống khác, không phục khi một kẻ xuất thân từ Tạp Dịch Viện như hắn lại có thể một bước lên mây. Hắn ta muốn đến để tự mình kiểm chứng, và cũng là để khẳng định vị thế của một "thiên tài thực thụ".
"Nếu Trần sư huynh đã có nhã hứng, đệ sao dám từ chối," Lâm Phong bình thản đáp.
Hắn biết trận chiến này không thể tránh khỏi. Đây chính là cơ hội hoàn hảo để hắn thử nghiệm sức mạnh mới của mình, cũng là để gửi một thông điệp đến tất cả những kẻ đang dòm ngó hắn: đừng tùy tiện đến gây sự.
Hai người không cần đến võ đài, mà bay lên một đỉnh núi phẳng lặng gần đó.
"Lâm sư đệ là tu sĩ luyện thể, vậy ta cũng không dùng pháp bảo để tránh mang tiếng ức hiếp," Trần Dật nói, vẻ mặt vẫn đầy tự tin. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay nắm lại, trên nắm đấm bỗng nhiên có những tia sét màu tím nhỏ li ti nhảy múa, phát ra những tiếng "xẹt xẹt" đầy uy lực. "Thử Lôi Quang Quyền của ta!"
Thân hình hắn hóa thành một tàn ảnh, lao về phía Lâm Phong. Mỗi một cú đấm tung ra đều mang theo sức mạnh của sấm sét, vừa nhanh vừa mạnh, vô cùng bá đạo.
Đối mặt với một đối thủ mạnh hơn hẳn Vương Tuấn, Lâm Phong không dám khinh suất. Nhưng hắn cũng không hề hoảng sợ. Hắn vận chuyển Hỗn Độn khí, bao bọc lấy toàn thân, thi triển Kim Cương Quyết. Hắn không tấn công, chỉ dùng những động tác phòng ngự đơn giản nhất để hóa giải những cú đấm đầy sét của Trần Dật.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Những tiếng va chạm trầm đục vang lên. Những tia sét đánh vào người Lâm Phong, nhưng chỉ có thể khiến quần áo hắn hơi cháy xém, không thể nào làm tổn thương được cơ thể đã được Hỗn Độn khí và Tẩy Tủy Đan rèn giũa đến mức kinh người. Hắn giống như một tảng đá ngàn năm giữa cơn bão sấm sét, sừng sững không hề lay chuyển.
Trần Dật càng đánh càng kinh hãi. Lôi Quang Quyền của hắn có sức phá hoại cực mạnh, tu sĩ nội môn bình thường trúng một quyền đã nôn ra máu. Vậy mà tên Lâm Phong này lại có thể dùng thân thể để đỡ trọn vẹn hàng chục quyền mà không hề hấn gì. Thân thể này... rốt cuộc cứng đến mức nào?
"Xem ra chỉ dùng quyền cước thì không đủ để sư đệ thể hiện thực lực rồi," Trần Dật lùi lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc. "Vậy thì, hãy thử chiêu này!"
Hắn gọi ra một cây trường thương màu bạc, toàn thân cây thương có những hoa văn sấm sét đang lưu chuyển. Hắn múa thương, cả người hóa thành một cơn lốc điện quang màu tím, tốc độ tăng lên gấp bội, tấn công về phía Lâm Phong.
Lần này, Lâm Phong không còn đứng yên phòng thủ nữa. Đối mặt với một đối thủ đã dùng đến pháp bảo, hắn cũng phải thể hiện ra thực lực tương xứng.
Hắn dậm mạnh chân xuống đất, thân hình lao về phía trước. Hắn không có thân pháp ảo diệu, nhưng tốc độ bộc phát của cơ thể luyện thể lại không hề thua kém. Hắn giống như một viên đạn pháo, trực tiếp xuyên qua cơn lốc điện quang, áp sát vào người Trần Dật.
Trần Dật kinh hãi, vội vàng đâm thương tới. Lâm Phong không thèm nhìn mũi thương, chỉ vươn tay ra, một cái chưởng trông có vẻ rất nhẹ nhàng, mềm mại, vỗ vào thân thương.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng sức mạnh của Hỗn Độn Nhất Cảnh trong thực chiến.
Cái chưởng đó, không ẩn chứa sức mạnh bùng nổ của Kim Cương Trụy. Nó ẩn chứa một thứ còn đáng sợ hơn: sức mạnh của sự phân giải.
Khi lòng bàn tay của Lâm Phong chạm vào cây trường thương, một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra. Toàn bộ những tia sét màu tím đang bao bọc lấy cây thương bỗng nhiên như bị một cái hắc động hút vào, biến mất không một tăm hơi. Luồng linh lực sắc bén mà Trần Dật truyền vào cây thương cũng bị hóa giải một cách vô thanh vô tức.
Cây trường thương pháp khí trung phẩm, trong nháy mắt, đã biến thành một cây gậy sắt bình thường!
"Cái gì?!" Trần Dật cảm nhận được linh lực của mình bị cắt đứt, hoảng sợ đến tột độ.
Lâm Phong không cho hắn cơ hội. Bàn tay của hắn trượt theo thân thương, vỗ nhẹ một cái vào lồng ngực Trần Dật.
"Bịch."
Một âm thanh rất nhẹ. Trần Dật cảm thấy như bị một ngọn núi vô hình đâm sầm vào người. Toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn trở nên hỗn loạn, kinh mạch đau nhức, khí huyết dâng trào. Hắn lảo đảo lùi lại mười mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững được, mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi.
Hắn không bị thương nặng, nhưng hắn đã thua. Thua một cách triệt để, thua mà không hiểu tại sao mình lại thua.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc đã làm gì với linh lực của ta?" Trần Dật lắp bắp hỏi.
Lâm Phong thu tay về, chắp sau lưng, khí tức lại trở về bình thường. "Trần sư huynh, đa tạ đã chỉ giáo. Luyện thể chi đạo của đệ có chút đặc thù, có thể hóa giải một vài loại năng lượng. Đệ đã nương tay rồi."
Lời nói này tuy khiêm tốn, nhưng lại mang theo một sự tự tin không thể nghi ngờ.
Trần Dật nhìn sâu vào đôi mắt bình tĩnh của Lâm Phong. Sự ngạo mạn ban đầu của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự kiêng dè sâu sắc. Hắn biết, tên sư đệ này còn đáng sợ hơn cả lời đồn rất nhiều. Hắn không chỉ mạnh, mà còn vô cùng bí ẩn.
"Ta thua," Trần Dật cúi đầu, giọng nói có chút cay đắng nhưng cũng tâm phục khẩu phục. Hắn chắp tay thi lễ một cách nghiêm túc. "Sau này mong được Lâm sư đệ chỉ giáo nhiều hơn. Cáo từ."
Nói rồi, hắn quay người, hóa thành một luồng sáng bay đi, không còn vẻ nghênh ngang như lúc đến.
Lâm Phong đứng trên đỉnh núi, nhìn theo bóng lưng của Trần Dật, trong lòng không có chút vui mừng nào của người chiến thắng. Hắn biết, hắn vừa mới thể hiện ra một phần rất nhỏ sức mạnh của Hỗn Độn khí, nhưng đã đủ để gây ra sự nghi ngờ. Hắn cần phải cẩn thận hơn nữa.
Hắn quyết định, trước khi vào Thái Cổ Bí Cảnh, hắn phải tìm hiểu mọi thông tin về nó. Nơi tốt nhất để tìm kiếm những ghi chép cổ xưa, chính là Tàng Kinh Các của môn phái. Với lệnh bài của đệ tử hạt nhân, hắn có thể tiến vào những tầng cao hơn, đọc những quyển sách mà trước đây hắn không bao giờ có tư cách chạm vào.
Ngày hôm sau, hắn đến Tàng Kinh Các. Đây là một tòa tháp chín tầng cổ kính, tỏa ra một mùi hương của sách vở và năm tháng. Dùng lệnh bài của mình, hắn dễ dàng đi lên tầng thứ năm, nơi lưu giữ những điển tịch về địa lý, bí cảnh và các loài dị thú.
Khi hắn đang mải mê tìm kiếm trong một dãy kệ sách cũ, một giọng nói lạnh như băng tuyết vang lên từ phía sau, khiến cả người hắn cứng lại.
"Cú đấm phá tan Kim Quang Phù của Vương Tuấn, không có trong 'Kim Cương Quyết' mà ta đưa cho ngươi."
Lâm Phong chậm rãi quay người lại. Dưới ánh sáng mờ ảo của Tàng Kinh Các, Tô Thanh Sương đang đứng đó, áo trắng như tuyết, đôi mắt đẹp nhưng lạnh lẽo của nàng đang nhìn thẳng vào hắn, như muốn xuyên thấu mọi bí mật mà hắn đang che giấu.