Tro bụi có một ngôn ngữ riêng, một thứ ngôn ngữ của sự kết thúc.
Nó bám vào bậu cửa sổ ọp ẹp, phủ một lớp màn xám mỏng lên mái tóc đen của Lucien, và len lỏi vào từng hơi thở. Ở Thị trấn Tro Tàn này, không khí mang vị của những đế chế đã sụp đổ và những lời thề đã tan vào dĩ vãng.
Lucien đứng nép mình trong bóng tối của một con hẻm, lưng tựa vào bức tường đá lạnh lẽo vẫn còn mang những vết sẹo ma thuật từ hàng thế kỷ trước. Từ đây, hắn có thể quan sát quảng trường nhỏ của thị trấn. Một sự im lặng nặng nề bao trùm, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gió hú qua những mái nhà xiêu vẹo và tiếng lách cách lo lắng của vài người đang tụ tập. Hôm nay là ngày của "Kỳ kiểm tra Khế ước".
Một nghi lễ thảm hại, giọng nói bên trong hắn vang lên, lạnh lẽo và cổ xưa như chính những tảng đá dưới chân. Họ cầu xin sự ban ơn từ một thứ mà họ không hề thấu hiểu. Họ gọi nó là vận mệnh. Ta gọi nó là một cái lồng.
Bên ngoài, Lucien chỉ là một thiếu niên gầy gò khác, một trong những đứa trẻ mồ côi được thị trấn cưu mang, lớn lên nhờ những mẩu bánh mì và những câu chuyện cảnh báo về thế giới hoang tàn bên ngoài bức tường. Hắn giữ cho hơi thở của mình nông, ánh mắt hướng xuống đất, một màn kịch hoàn hảo của sự lo lắng và không chắc chắn. Không một ai có thể nhìn thấy cơn bão trong tâm trí hắn, không ai có thể nghe thấy tiếng vọng của một Chúa tể đã từng ra lệnh cho những dòng chảy của chính thực tại.
Một tiếng chuông rỉ sét vang lên, kéo sự chú ý của mọi người về phía trung tâm quảng trường. Ở đó, một tảng đá cổ xưa, đen bóng và nhẵn thín, đứng sừng sững. "Đá Giao Ước". Trên bề mặt của nó, những đường vân mờ ảo dường như đang chuyển động.
Một vị trưởng lão với bộ râu bạc trắng bước tới. "Theo luật của Khế ước," ông cất giọng khàn khàn, "những ai đã đến tuổi sẽ bước lên, đặt tay lên Đá Giao Ước, và nhận lấy Ấn ký Vận mệnh của mình."
Lucien gần như bật cười. Món quà? Hắn nhớ lại những Khế ước có thể bẻ cong không gian. Những thứ mà bọn họ sắp nhận được đây chỉ là những mảnh vụn, những tiếng vọng yếu ớt từ một Hệ Thống vĩ đại mà hắn là kẻ duy nhất còn nhớ cách phá luật.
Grym, một chàng trai to khỏe, bước lên đầu tiên, nhận được "Ấn ký Hộ Vệ" hạng thấp trong sự ngưỡng mộ của đám đông. Lần lượt từng người một bước lên, nhận lấy những số phận đã được định sẵn. Chiến binh. Thợ săn. Thợ thủ công. Không có gì bất ngờ.
Rồi, Elara bước lên.
Cô gái với mái tóc màu mật ong chạm tay vào tảng đá, và một điều bất thường xảy ra. Một luồng sáng bạc tinh khiết bùng lên, vẽ nên một hình xoắn ốc phức tạp, tựa như một tinh vân thu nhỏ.
Thú vị, Lucien nghĩ, lần đầu tiên trong ngày, sự thờ ơ của hắn bị phá vỡ. Linh hồn của cô ta... nó không phải là một mặt hồ tĩnh lặng. Nó là một dòng sông ngầm.
"Ấn ký của Người Dệt Mộng," vị trưởng lão lắp bắp, giọng đầy hoang mang. "Một Ấn ký bị Lãng quên... Hạng... không xác định."
Elara nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Ánh mắt cô quét qua đám đông, và trong một khoảnh khắc, chúng dừng lại ở con hẻm nơi Lucien đang đứng. Hắn cảm nhận được một sự kết nối thoáng qua, một gợn sóng trong dòng chảy năng lượng mà không ai khác cảm nhận được.
Cuối cùng, chỉ còn lại một cái tên.
"Lucien."
Hắn bước ra khỏi bóng tối, cố tình để vai mình chùng xuống, mỗi bước chân đều toát lên vẻ do dự. Hắn có thể cảm nhận được sự thương hại, sự khinh miệt. Tên "phế vật" không có linh hồn.
Hắn tiến đến Đá Giao Ước. Bắt đầu màn kịch.
Bên trong tâm trí, Chúa tể Nghịch Ước dùng ý chí của mình để bóp nghẹt linh hồn, dập tắt mọi ánh sáng, biến đại dương mênh mông bên trong thành một vũng nước tù đọng. Hắn trình diện cho Khế ước một sự trống rỗng tuyệt đối.
Hắn đặt tay lên bề mặt lạnh lẽo của tảng đá.
Một giây. Hai giây.
Không có gì. Không một tia sáng. Tảng đá vẫn trơ trơ như một khối vật chất chết.
Một tiếng xì xào thất vọng. "Không có sự cộng hưởng." "Số phận của ngươi là... không có gì."
Lucien từ từ rút tay lại, cúi đầu xuống, để cho mái tóc che đi khuôn mặt. Hắn là một bức tranh hoàn hảo của sự thất bại. Hắn lầm lũi rời khỏi quảng trường, lờ đi những tiếng thì thầm, và trở về căn gác xép tồi tàn của mình.
Khi cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng, cắt đứt hắn khỏi thế giới bên ngoài, tấm màn kịch hạ xuống.
Lucien đứng thẳng người. Sự yếu đuối biến mất, thay vào đó là một sự tĩnh lặng đầy quyền uy. Hắn đưa bàn tay phải lên.
Và ở đó, chỉ trong một khoảnh khắc, một thứ không dành cho thế giới này hiện ra. Không phải một Ấn ký. Mà là một mạng lưới những đường nứt li ti màu đen tuyền, như những tia sét hắc ám bị đông cứng trên da hắn. Chúng lóe lên rồi biến mất.
Hắn khẽ nhếch mép trong bóng tối.