Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng lớn vang lên từ tháp canh Guild Tolman. Tiếng chuông vang dội, rung cả không khí đặc khói dầu trong sảnh Guild, làm cột đá đen khắc crest tam giác vàng cũng rung lên bần bật.
Tôi mở mắt. Cơn lạnh buổi sớm táp thẳng vào mặt, cắt qua vải áo mỏng khiến vai tôi run nhẹ. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Sảnh Guild đã đông nghịt người. Rank E, Rank D, Rank C xếp hàng dài trước quầy nhiệm vụ, tay cầm thẻ Guild, ánh mắt lờ đờ vì thiếu ngủ nhưng vẫn lóe lên tia tham vọng mỏng sắc.
Tôi đứng lên, phủi vội rơm khô dính trên vai. Mùi mồ hôi, sắt gỉ, bùn đất, khói dầu… quện lại thành thứ mùi nồng đặc đến nhức đầu. Nhưng tôi đã quen rồi. Ba ngày nay, tôi ngủ dưới sàn đá Guild, ăn cháo lúa mạch cạn muối, uống nước giếng phèn, giết goblin mỗi bình minh.
“Ruen.”
Giọng Lifa vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ. Tôi quay lại. Cô mặc áo giáp vải bạc, vai đeo cung ngắn, mái tóc nâu dài buộc cao. Đôi mắt xám bạc nhìn tôi, ánh nhìn sắc nhưng ẩn chứa sự tin cậy rất nhỏ, thứ mà trước đây tôi chưa từng có được từ ai.
“Có nhiệm vụ mới cho em.”
Tôi nuốt khan, siết chặt quai sọt tre rỗng.
“Scout goblin… nữa sao?”
“Không.” Lifa lắc đầu. “Hôm nay, Guild tiếp đón đoàn thương nhân Elarion. Họ cần người vận chuyển hàng hoá từ cổng bắc vào thương hội trung tâm.”
Elarion. Đế quốc ánh sáng. Nơi có những mage rune khắc ma thuật vào da thịt, những kỹ sư giả kim tạo ra vũ khí bán cho toàn lục địa. Trong đầu tôi, hình ảnh những thương nhân khoác áo choàng lụa ánh bạc, đeo nhẫn rune khảm lam ngọc, cưỡi xe ngựa bọc sắt chạy qua đồng Denmire lại hiện lên.
Tim tôi đập nhanh.
“…Em sẽ đi.”
Tôi bước ra khỏi Guild cùng nhóm Rank F vận chuyển. Trời còn sớm, nắng chưa chiếu qua tường thành. Con đường đá lát phủ sương mờ, lạnh buốt dưới dép rơm mỏng. Hơi thở tôi tan thành khói trắng. Trong tay tôi, thẻ Guild lạnh như băng, cấn vào ngực đau nhói.
Cổng bắc Tolman hiện ra, hai tháp canh đá đen sẫm sừng sững dưới bầu trời xám bạc. Cờ đỏ tam giác vàng bay phần phật, tiếng vải rách khẽ vang lên như ai thở dài. Phía trước cổng, đoàn xe ngựa Elarion đã đợi sẵn. Ba xe ngựa bọc thép bạc, chạm rune tím nhạt phát sáng nhè nhẹ dù trời còn tối.
Người lái xe mặc áo choàng xám, tay đeo găng bạc khắc rune. Họ nhìn tôi, ánh mắt không chứa khinh miệt nhưng cũng không hề coi trọng. Ánh mắt ấy… như nhìn qua một vũng nước đọng. Không dừng lại, không in dấu.
“Ngươi.”
Một giọng nam vang lên. Tôi giật mình. Một người đàn ông trẻ đứng trước xe ngựa đầu tiên. Anh ta khoác áo choàng trắng bạc, viền thêu rune vàng, mái tóc đen dài buộc gọn, gương mặt thanh tú nhưng lạnh như thép mài. Trên ngực áo choàng của anh ta gắn crest Elarion khảm ngọc lam. Mage.
“Ngươi là Ruen?”
Tôi khựng lại, tim đập mạnh.
“…Vâng… nhưng sao ngài biết tên em…”
“Ta đọc danh sách Guild.” Anh ta ngắt lời, giọng khô lạnh. Đôi mắt xám bạc lướt qua tôi, ánh nhìn như xẻ đôi ngực tôi, soi đến tận tim. “Ngươi có Linh Cảm Đất, đúng không?”
Tôi sững lại. Tay siết chặt quai sọt đến tê dại. Mùi kim loại lạnh toát dâng lên cuống họng.
“Em… không… em chỉ…”
“Đừng chối.” Mage Elarion nheo mắt. Ánh rune vàng khắc trên áo choàng sáng lên, nhạt nhưng rực rỡ trong sương mờ. “Ta cảm nhận được. Đất đang rung dưới chân ngươi.”
Tôi run lên. Trong đầu, giọng thì thầm quen thuộc vang lên, nhỏ nhưng rõ như gió rít qua lá khô.
“Khô… khát… muốn… máu…”
“Ngươi.”
Mage Elarion cúi xuống, mặt anh ta sát mặt tôi. Hơi thở anh ta lạnh như gió sớm, mang mùi bạc và mùi tro rune cháy.
“Đừng để người Tolman biết. Linh Cảm Đất là kỹ năng cấm ở Yaderat. Nhưng ở Elarion, nó là báu vật.”
Tim tôi đập thình thịch, tai ù đi. Tôi nghe thấy tiếng máu chảy qua mạch mình, nặng và chậm.
“Báu vật…?”
Mage Elarion đứng thẳng dậy, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt ấy lạnh, nhưng ẩn dưới lớp băng ấy, tôi thấy một tia… không phải thương hại, mà là tham vọng cháy rực.
“Ngươi muốn sống sót chứ?”
Tôi mở miệng, nhưng cổ họng khô rát không thốt được tiếng nào. Tôi chỉ gật đầu, chậm rãi.
“Vậy… hãy phục vụ Elarion.”
Mage quay lưng, áo choàng trắng bạc bay lên, rune vàng nhấp nháy như ánh lửa nhỏ trong đêm.
“Vận chuyển xong, đến xe ta. Ta sẽ cho ngươi thấy… thế giới thật sự rộng lớn đến mức nào.”
Tôi đứng lặng giữa con đường đá phủ sương. Gió sáng sớm thổi qua, lạnh buốt, cắt lên da mặt rát như dao cứa. Trong ngực tôi, tim vẫn đập. Nhanh, mạnh, nhưng không phải vì sợ. Mà vì lần đầu tiên, tôi cảm thấy…
Ngày mai, tôi có thể không chỉ sống sót.
Ngày mai… tôi có thể bắt đầu nuốt trọn thế giới này.
HẾT CHƯƠNG 16