Cherreads

Hành Trình Mới

Vécxai
28
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 28 chs / week.
--
NOT RATINGS
1.6k
Views
Synopsis
"Nếu chẳng ai nhớ đến mình... liệu mình có từng tồn tại?" Lior chết đi mà không ai khắc tên cậu trong ký ức. Và rồi, cậu mở mắt ở một thế giới khác không hệ thống, không sứ mệnh anh hùng, chỉ là Ruen, một nông dân nhỏ bé... với một năng lực cấm kỵ có thể giết chết chính cậu.
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1 | Tôi Không Muốn Biến Mất

Tít… tít… tít…

Âm thanh ấy vang lên đều đặn, chậm rãi, như thể đang đo đếm từng giây cuối cùng của đời tôi.

Ánh đèn huỳnh quang trên trần phòng bệnh chớp nhạt. Mùi thuốc khử trùng hăng hắc len vào từng kẽ thở. Trần nhà ố vàng, nứt rạn, giống như mặt đất khô cằn chưa từng được mưa tưới.

Tôi nằm im. Không ngủ, cũng chẳng tỉnh. Tôi chỉ… ở đó.

Tôi tên là Lior Elshade.

Mười bảy tuổi. Và sắp chết.

Không có tiếng hét, không máu me, không tai nạn. Chỉ là… cơ thể tôi dần dần ngừng hoạt động, như một chiếc đồng hồ cũ, không còn lên dây cót.

Năm mười tuổi, tôi bắt đầu chóng mặt. Sau đó là tay run, chân yếu, rồi không tự ngồi dậy được nữa. Người ta gọi bệnh tôi là gì, tôi không nhớ. Có lẽ, ngay cả bác sĩ cũng không đặt được tên. Khi cái chết đã chắc chắn, tên gọi chẳng còn ý nghĩa.

Tôi từng sợ chết.

Không, thực ra tôi sợ… biến mất.

Ngày mẹ mất, tôi mười bốn tuổi. Người ta bảo bà kiệt sức. Tôi không được nhìn mặt bà lần cuối, không dự tang lễ. Tôi chỉ biết, từ ngày đó, bà không bao giờ quay lại.

Tôi đã khóc. Khóc suốt ba ngày.

Không phải vì buồn. Mà vì sợ. Sợ rằng, nếu không còn ai nhớ đến mình, liệu tôi có từng tồn tại?

Trong ngăn kéo bàn đầu giường, có một cuốn nhật ký. Bìa xanh lục, góc mòn xơ xác vì tôi vuốt nó mỗi đêm, như thể chỉ cần chạm vào, tôi vẫn là một con người.

“Hôm nay không ai đến thăm.”

“Mình vẫn còn sống.”

“Mình không nhớ nổi giấc mơ đêm qua.”

Sau năm trang giống hệt nhau, tôi đóng nó lại. Mãi mãi.

“Lior.”

Giọng nói vang lên, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ rã rời.

Tôi chớp mắt. Phải mất vài giây mới nhận ra người đứng trước giường.

Bác sĩ Rehm.

Ông già rồi. Tóc bạc, lưng còng, nhưng ánh mắt vẫn sáng. Không thương hại, không giả vờ vui vẻ. Chỉ là ánh nhìn của một người hiểu rõ: tôi sắp rời đi.

“Hôm nay… không kiểm tra gì sao?” Tôi hỏi, giọng khàn đặc, vỡ vụn như gốm sứ rơi xuống nền đá lạnh.

Ông đặt một cốc trà nóng lên bàn. Không sổ y bạ, không ống nghe, không thuốc men.

“Ta chỉ muốn hỏi cháu một câu.”

Ông ngồi xuống. Tay ông run nhẹ, nhưng giọng vẫn vững như mọi ngày.

“Nếu được ước một điều… trước khi kết thúc, cháu sẽ ước gì?”

Tôi ngước nhìn lên trần. Những vệt nứt vàng loang lổ, trông như bản đồ của một thế giới mà tôi sẽ không bao giờ đặt chân tới.

“…Cháu không cần sống lại,” tôi nói. “Không cần lành bệnh. Không cần cơ hội khác… Cháu chỉ muốn… có ai đó… nhớ cháu. Nhớ rằng trên đời từng có người tên Lior Elshade. Không vì thương hại. Không vì bệnh tật. Chỉ là… nhớ thôi.”

Ông không trả lời. Chỉ gật đầu.

Nhưng trong đôi mắt già nua ấy, tôi thấy một điều gì đó. Có lẽ là đồng cảm. Có lẽ là buồn. Có lẽ… là lời hứa thầm lặng.

Trước khi đi, ông quay lại. Ánh mắt ông nhìn tôi thật lâu.

“Nếu ở đâu đó có kiếp sau…” ông nói khẽ, “…hãy sống một lần… thật rực rỡ nhé.”

Cánh cửa khép lại.

Tiếng bước chân ông xa dần trong hành lang vắng. Ánh đèn trên trần chớp mạnh. Một lần. Hai lần. Rồi mọi thứ chìm trong trắng xóa.

Không còn mùi thuốc sát trùng. Không còn tiếng máy tít tít. Không còn giường bệnh lạnh ngắt.

Chỉ còn… ánh sáng.

Trắng. Rộng. Và yên bình.

Nếu đây là cái chết… thì nó dịu dàng hơn tôi tưởng.

HẾT CHƯƠNG 1