Tôi siết chặt thẻ Guild trong tay. Miếng gỗ mỏng, cạnh sứt, khắc tên tôi xiêu vẹo nhưng thật. Con dấu đỏ sậm vẫn còn lem mực lên đầu ngón tay, ngai ngái mùi gỗ thô. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy tên mình không chỉ vang lên trong đầu, mà đã khắc lên thế giới này.
Kilven đã rời quầy từ lúc nào, để tôi đứng lại một mình giữa Guild. Mùi rượu, mồ hôi, khói dầu và kim loại xộc lên, làm cổ họng tôi khô rát. Tim tôi vẫn đập mạnh, từng nhịp vang lên rõ ràng. Mỗi nhịp đập như khắc sâu thêm một điều gì đó vào tận xương tủy. Tôi không dám cử động, sợ khoảnh khắc này biến mất.
“Tiếp theo.”
Giọng nữ Guild staff vang lên, cắt ngang luồng suy nghĩ. Tôi giật mình, cúi đầu thật thấp, xoay người bước nhanh qua dãy ghế gỗ chật kín người. Lúc đi ngang, tôi thấy một mạo hiểm giả Rank D đang nhấp rượu, ánh mắt hắn lướt qua tôi đầy khinh miệt. Bàn tay đeo găng thô to gõ lạch cạch lên mặt bàn, chiếc nhẫn sắt xỉn xẹt tia sáng dưới đèn dầu. Tôi cúi gằm, lướt thật nhanh, không dám thở mạnh.
Bước ra khỏi Guild, gió chiều thổi táp vào mặt, lạnh buốt. Trời xám đặc, mây kéo thấp đến mức tưởng có thể chạm tay vào. Ánh sáng nhợt nhạt như nước vo gạo phủ lên sân đất lầy, dép rơm kêu lép nhép, bùn bắn lên cổ chân lạnh rát. Tôi kéo áo vải lên che cổ, hơi ấm nhanh chóng bị gió mang đi. Lưng áo tôi ướt mồ hôi, giờ dính bết vào da, buốt lạnh khó chịu.
Sọt tre sau lưng nhẹ bẫng. Tôi đã bán hết khoai, hành, nấm khô để đổi Aspa đóng phí Guild. Giờ trong sọt chỉ còn vài sợi rơm khô, nhưng tim tôi vẫn đập mạnh. Đói, mệt, lạnh… nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình sống như hôm nay.
Tôi men theo lối tắt qua bờ ruộng để về chòi. Tai lúa rạp theo gió, xào xạc vang lên như lời thì thầm của hàng ngàn người dưới đất. Tôi dừng lại, nhìn bùn nâu mềm dưới chân. Lạnh. Ướt. Tôi quỳ xuống, cắm tay vào đất. Lạnh buốt, tê rát, nhưng dễ chịu. Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe.
Gió ngừng thổi. Thế giới chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng tim tôi đập chậm, nặng. Rồi, một giọng nói vang lên trong đầu.
“Khô… khát… muốn nước…”
Tôi mở choàng mắt, ngón tay cắm sâu hơn, bùn trào lên kẽ móng, lạnh ngắt. Trên mu bàn tay rám nắng, ánh xanh nhạt lướt qua rồi tắt lịm. Tôi rút tay lên, bùn dính đầy kẽ móng, hơi lạnh từ đất vẫn bám lại, len vào tận tim. Tôi thở dốc, cảm giác tim bị bóp nghẹt, không phải vì sợ, mà vì… thứ gì đó gần gũi và quen thuộc.
“Ruen.”
Tôi giật mình quay đầu lại. Kilven đứng dưới gốc cây dẻ, tay cầm cung, vai khoác túi vải. Áo cậu lấm bùn, tóc rối vì gió, ánh mắt đen sẫm nhìn tôi chằm chằm.
“Ngươi đang làm gì ở đó?”
“…Không có gì.”
Kilven im lặng, mắt vẫn không rời tôi. Cậu nhìn thật lâu, như thể đang đọc suy nghĩ trong đầu tôi. Nhưng rồi, cậu khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp vang lên giữa gió chiều.
“Ngày mai ta đi săn slime tiếp. Guild vừa tăng thù lao thêm ba Aspa. Ngươi có muốn đi cùng không?”
Tôi cúi đầu. Máu dồn lên thái dương nóng ran.
“…Em… đi.”
Kilven gật nhẹ, xoay người bước đi. Bóng cậu kéo dài trên ruộng xám, dần tan vào sương chiều lờ mờ. Gió thổi mạnh, mang theo mùi lúa non, mùi bùn, mùi cỏ dại ngai ngái. Tôi nhìn bàn tay mình, bùn dính kín kẽ ngón, nhưng dưới lớp bùn ấy, ánh xanh nhạt vẫn nhấp nháy yếu ớt. Tôi siết tay lại, cảm giác lạnh buốt chạy dọc cổ tay, thấm vào tận tim.
Đất… nghe được mình sao?
Tôi đứng dậy, vai vẫn nặng trĩu nhưng chân bước nhẹ. Trời sắp tối hẳn. Phía xa, làng tôi hiện lên lờ mờ dưới ánh xám. Những mái tranh thấp, khói củi bay thành vệt mỏng. Tôi bước từng bước qua ruộng lúa, gió rít bên tai như giọng ai thì thầm.
Ngày mai, tôi vẫn phải sống tiếp. Cho dù đất có nghe thấy tôi hay không.
HẾT CHƯƠNG 7