Cherreads

Chapter 12 - CHƯƠNG 12 | Thành Thị Không Thuộc Về Tôi

Sáng hôm sau, mặt trời lên sớm, chiếu những tia sáng vàng nhạt qua mây xám lờ mờ. Tôi mở mắt khi Kilven khẽ đạp nhẹ vào chân.

“Dậy. Đoàn xe chuẩn bị vào thành.”

Tôi ngồi bật dậy khỏi đống cỏ khô bên vệ đường, lưng đau nhức, chân tê dại vì lạnh. Hơi sương đêm vẫn bám trên tóc, rỉ xuống gáy thành dòng nước lạnh buốt. Tôi dụi mắt, nhìn quanh. Đoàn xe đã chuẩn bị xong, những người phu xe đang buộc chặt dây thừng trên mui hàng, lính gác Guild kiểm tra giấy thông hành.

Kilven đeo cung lên vai, cầm túi da đựng tên, ánh mắt đen sẫm nhìn tôi, không cảm xúc.

“Đừng làm chậm đoàn.”

“…Dạ.”

Tôi đứng dậy, giũ sơ cỏ khô dính trên áo vải, siết chặt quai sọt tre trên vai. Con đường đá lát dẫn tới cổng thành đã đông hơn hôm qua. Những đoàn thương nhân cưỡi lừa, dẫn ngựa thồ hàng xếp hàng dài. Tiếng móng sắt lạch cạch, tiếng vải lụa sột soạt, tiếng người rao hàng từ phía chợ tạm ngoài thành vang vọng, hòa lẫn mùi phân ngựa, mùi cỏ khô, mùi muối, mùi dầu mỡ chiên bánh phồng trong các quầy lều ven đường.

Tôi nuốt khan. Trong lòng ngực, tim đập mạnh.

Đây… là thế giới bên ngoài.

Đoàn xe dừng lại trước cổng. Hai lính gác mặc giáp vải xám, tay cầm giáo dài, đứng chắn ngang. Một người giơ tay ra hiệu dừng, người còn lại bước tới, ánh mắt liếc nhanh qua từng thùng hàng.

“Giấy thông hành.”

Người phu xe trưởng đoàn cúi đầu đưa cuộn giấy da. Lính gác mở ra, mắt lướt nhanh qua con dấu đỏ sậm của Guild Denmire. Ánh mắt anh ta chạm vào tôi, dừng lại một giây. Tôi cúi gằm đầu, siết chặt quai sọt đến đau nhói. Lính gác không nói gì, chỉ trả lại giấy, rồi giơ tay.

“Cho qua.”

Cổng thành mở. Bánh xe hàng lăn qua mặt đá, để lại vệt bùn xám đậm kéo dài. Tôi bước theo, chân run nhẹ. Hơi thở trở nên ngắn và dồn dập khi bước qua vòm cổng đá đen lạnh buốt. Bên trong, Tolman hiện ra.

Một con đường lát đá xám rộng đến ba chiếc xe hàng đi song song, kéo dài thẳng tắp. Hai bên là dãy nhà đá thấp, mái lợp ngói đỏ sậm, khói bếp bay thành vệt mỏng lên bầu trời xám nhạt. Người qua lại đông đúc. Phu xe gồng mình đẩy xe tay chất đầy củi khô, thương nhân Elarion khoác áo choàng lụa bạc thêu rune ma pháp, trẻ con chạy chân trần mang bánh mì đen, lính gác tuần tra với áo giáp da nâu sẫm.

Tiếng vó ngựa, tiếng rao hàng, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng rì rầm cầu nguyện trước tượng thần đất bên đường… tất cả hòa thành bản nhạc hỗn loạn nhưng mạnh mẽ, khiến tôi hoa mắt. Tim tôi đập mạnh đến buốt nhói ngực.

Kilven đi trước, lướt qua đám đông mà không hề chạm vai ai. Cậu dừng trước một toà nhà đá lớn, treo biển gỗ khắc rune đỏ: “Tolman Central Guild”.

“Đi thôi.”

Tôi bước theo, chân gần như không còn cảm giác. Hai cánh cửa gỗ mở ra, mùi sắt, mùi mồ hôi, mùi khói dầu và giấy da cũ xộc thẳng lên mũi, quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Guild Tolman rộng gấp mười lần Denmire. Dãy quầy nhiệm vụ trải dài đến tận cuối sảnh, dán kín giấy da ghi rank, lệ phí, phần thưởng.

“Kilven! Cuối cùng cũng tới rồi hả.”

Một giọng nữ vang lên. Tôi ngẩng lên. Cô gái đứng trước quầy nhiệm vụ, mái tóc nâu dài buộc đuôi ngựa, mặc áo giáp vải bạc thêu crest Guild Tolman, vai đeo cung ngắn. Đôi mắt xám ánh bạc của cô ấy nhìn Kilven, rồi lướt qua tôi, khẽ híp lại.

“Đây là… tân binh mới à?”

Kilven gật đầu, giọng cậu vẫn trầm và ngắn.

“Rank F, nông dân. Hắn đi theo ta từ Denmire.”

Cô gái nhướn mày, nhìn tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt ấy không khinh miệt như đám Rank D Denmire, nhưng cũng không hề thân thiện. Tôi cúi đầu.

“…Em… Ruen…”

“Ruen, hả? Ta là Lifa, Guild subleader của Tolman Central. Rank C.”

Cô đưa tay ra. Tôi vội đưa cả hai tay đỡ lấy, theo bản năng nông dân. Lifa phì cười.

“Ngươi không cần cúi đầu như vậy. Đây không phải Denmire. Nhưng cũng đừng nghĩ Tolman dễ thở.”

Cô thu tay, quay lại quầy, cầm tấm bảng nhiệm vụ lớn đưa cho Kilven. Tôi lén liếc qua. Trên đó ghi dày đặc chữ rune đỏ: Goblin scout, wyvern material transport, border surveillance, escort Elarion merchant caravan.

“Tạm thời hôm nay hắn theo ngươi. Ngày mai, ta xếp hắn vào đội goblin scout phía tây thành.”

Kilven gật đầu, nhận bảng. Cậu xoay người, ánh mắt đen sẫm nhìn thẳng vào tôi.

“Đi. Đừng lạc.”

Tôi siết chặt quai sọt, tim đập nhanh. Xung quanh, Guild Tolman vang lên tiếng bước chân, tiếng kim loại, tiếng rì rầm rune chant, mùi máu, mồ hôi, khói dầu quyện thành thứ không khí nồng đến nghẹt thở.

Tôi ngẩng lên nhìn trần Guild cao vút, những cây cột đá đen khắc crest hình tam giác vàng vươn lên như rễ cây khổng lồ. Trong lòng tôi, nỗi sợ len lỏi, nhưng lửa cũng bùng lên.

Ngày mai, tôi sẽ bước ra khỏi cái bóng của Kilven. Và bắt đầu con đường của riêng mình.

HẾT CHƯƠNG 12

More Chapters