Tôi mở mắt khi trời vẫn còn tối mờ. Ánh sáng xám nhạt lờ mờ len qua tấm vách tre rách, soi lên mái tóc rối bết mồ hôi. Hơi thở tôi tạo thành những làn khói trắng mỏng, tan nhanh trong không khí lạnh buốt.
Tôi đưa tay lên ngực. Thẻ Guild vẫn ở đó, cứng và lạnh, ép sát vào da. Tim tôi đập chậm nhưng mạnh, như nhắc nhở: tôi vẫn còn sống.
Ngoài bếp, mẹ đang nhóm lửa. Tiếng củi khô lách tách vang lên, mùi khói cay xè lan khắp gian chòi nhỏ. Tôi nghe tiếng muôi khuấy đều trong nồi đất, tiếng thở nặng nề của bà vang lên cùng nhịp khuấy. Tôi ngồi dậy, cuốn chiếu rơm lại, vội khoác chiếc áo vải cũ đã sờn vai.
“Ăn đi rồi đi.”
Giọng mẹ khàn, không cảm xúc. Bà múc cháo lúa mạch đặc quánh vào bát đất, đẩy về phía tôi. Tôi cầm bát cháo, mùi tro củi và lúa mạch nồng lên làm bụng quặn lại vì đói. Tôi ăn nhanh, từng thìa cháo nguội lợn cợn cám, nhạt thếch nhưng vẫn ấm.
Ăn xong, tôi xách sọt tre lên vai, đeo túi vải nhỏ trước ngực, bước ra ngoài. Gió sáng sớm thổi qua đồng, lạnh đến tê dại. Tôi rùng mình, kéo cổ áo lên cao, bước nhanh qua lối nhỏ dẫn về phía Guild.
Mặt trời chưa mọc hẳn, ánh sáng xám nhạt phủ lên mái nhà tranh, biến cả làng thành những khối tối lờ mờ. Tôi đi dọc con đường đất lầy. Dép rơm kêu lép nhép trong bùn lạnh, tiếng vọng lại trong đầu tôi như nhịp đếm thời gian.
Guild vẫn chưa mở hết cửa. Vài mạo hiểm giả Rank D đứng trước cổng, khoác áo choàng lấm bùn, tay cầm giáo gỗ hoặc rìu ngắn. Họ nói chuyện nhỏ với nhau, giọng khàn và thấp. Khi tôi bước đến, ánh mắt họ liếc qua. Không khinh miệt, cũng không thân thiện. Chỉ là cái nhìn lạnh lùng quen thuộc của những người biết rõ giá trị của kẻ khác.
Tôi đứng nép một bên, siết chặt quai sọt. Trên vai, dây thừng thô xiết vào da rát buốt. Tôi nhìn xuống chân, cố không nghe những câu chuyện xung quanh. Nhưng giọng Kilven vang lên, cắt ngang mọi âm thanh khác.
“Ngươi đến rồi à.”
Tôi ngẩng lên. Kilven đứng ngay trước mặt, tay cầm cung dài, vai khoác túi da đựng mũi tên. Ánh sáng xám buổi sớm làm gương mặt cậu trông nhợt nhạt hơn, nhưng đôi mắt đen sẫm vẫn sắc như đêm qua.
“…Dạ.”
Cậu liếc nhìn chiếc sọt sau lưng tôi, nhếch môi rất nhẹ.
“Hôm nay, Guild treo thêm nhiệm vụ phụ. Ai mang về được slime core nguyên vẹn sẽ được thưởng riêng hai Aspa.”
Tôi mở to mắt.
“Hai… Aspa…?”
Kilven gật đầu, giọng cậu vẫn đều đều, không biểu cảm.
“Nhưng phải còn nguyên vẹn. Slime yếu, nhưng nếu đánh vỡ nhân core thì chỉ được tính là nguyên liệu, không tính thưởng.”
Tôi siết chặt quai sọt hơn. Trong đầu, hình ảnh đám slime nhầy nhụa hôm qua hiện lên, nhớp nháp và lờ lợ mùi axit. Tôi nuốt khan, cảm giác cổ họng khô rát.
“Ta sẽ bắn từ xa, ngươi tiến lại thu hoạch. Đừng chậm. Nếu slime tan trước khi lấy được core thì không còn gì cả.”
“…Dạ.”
Kilven quay người, bước về phía cổng Guild. Tôi vội chạy theo. Trên đường, chúng tôi lướt ngang qua dãy bảng nhiệm vụ. Tấm bảng gỗ cũ kĩ, đầy vết dao khắc và mực lem nhem, treo la liệt giấy da cũ. Mùi mực phai, mùi gỗ mục, mùi khói dầu và hơi người tạo thành thứ không khí đặc quánh, nặng đến ngạt thở.
Chúng tôi rời Guild khi mặt trời vừa nhô lên khỏi rặng núi phía đông. Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống đồng lúa mì, nhuộm cả biển lúa thành màu mật ong nhạt. Gió sớm thổi qua tai lúa, xào xạc như lời ru buồn bã.
Kilven đi trước, bước chân nhanh và chắc. Tôi cố bám theo, tay siết chặt quai sọt, mắt không rời tấm lưng gầy nhưng rắn chắc trước mặt. Trong đầu tôi, giọng nói đêm qua vẫn vang lên mơ hồ.
“Khô… khát… muốn nước…”
Tôi chớp mắt thật mạnh, xua âm thanh ấy đi. Đây không phải lúc nghĩ vớ vẩn. Tôi phải sống. Phải kiếm đủ Aspa hôm nay. Nếu không, ngày mai tôi sẽ không còn gì để mang đến Guild.
“Đến rồi.”
Giọng Kilven kéo tôi ra khỏi suy nghĩ. Trước mặt chúng tôi là bãi cỏ hoang ven rừng, phủ đầy sương sớm. Giữa lớp cỏ dày, những đốm nhầy nhụa màu xám xanh đang bò chầm chậm. Slime. Khoảng năm, sáu con, lớn cỡ nửa thùng nước. Chúng phập phồng, phát ra tiếng lép nhép nhỏ mỗi khi di chuyển.
Kilven giương cung. Tiếng dây cung căng vang lên khẽ nhưng rõ trong không khí tĩnh lặng. Tôi nín thở, mắt dán vào thân slime gần nhất.
Phập.
Mũi tên găm thẳng vào giữa khối nhầy. Slime rung lên, co giật. Tôi lao tới, tay cầm dao ngắn, cắt nhanh phần dưới. Dịch slime văng ra, nóng và dính như cháo đặc. Tôi thọc sâu hơn, móc ra viên core tròn bằng quả óc chó, trong suốt, ánh lên sắc xanh nhạt.
Tôi bỏ core vào túi da bên hông, cảm giác lạnh buốt thấm qua vải. Tim tôi đập nhanh. Đây là lần đầu tiên tôi lấy được slime core mà không làm vỡ. Hai Aspa. Hai Aspa thật sự.
“Đừng chậm.”
Giọng Kilven vang lên. Tôi ngẩng lên, thấy cậu đã giương cung ngắm con slime tiếp theo. Trong nắng sớm, đôi mắt đen sẫm của cậu ánh lên sắc lạnh như đá núi.
Tôi siết dao, bước lên. Bùn ướt lạnh ngấm qua dép rơm, nhưng tim tôi thì nóng rực. Hôm nay, tôi sẽ sống. Tôi sẽ kiếm được Aspa. Và tôi sẽ không biến mất.
HẾT CHƯƠNG 8