Ánh sáng trong phòng dần dịu xuống, chuyển từ sắc vàng hoàng hôn sang một màu chạng vạng êm dịu.
Trình Dao đã rời đi từ lúc nào, để lại anh ngồi lại một mình trên chiếc ghế bành rộng thênh.
Không dây trói. Không cửa khóa. Nhưng cảm giác bị nhốt lại vẫn dày đặc quanh không khí.
Lâm Hạ Dương đứng dậy.
Đôi chân bước qua thảm lông dày như nuốt âm thanh. Anh đẩy nhẹ cánh cửa gỗ lớn — không khóa. Nhưng vừa định rẽ trái xuống hành lang…
— “Cậu định đi đâu?”
Giọng nói trầm trầm phát ra từ sau tấm bình phong. Một người đàn ông cao lớn, mặc đồ vest đen, kính mát, không biểu cảm bước ra chắn đường.
— “…Về.”
— “Tiểu thư không cho phép.”
— “Cô ấy không thể giữ tôi ở đây bằng lời nói.”
Người đàn ông không nhúc nhích. Nhưng cũng không tấn công.
Chỉ khẽ nghiêng đầu:
— “Nếu không tin, cậu có thể thử.”
Lâm Hạ Dương không nói gì thêm.
Anh quay đầu – không về phòng, mà đi sâu vào hành lang ngược lại.
Dù có bị theo dõi, anh vẫn bước chậm, ánh mắt lướt khắp trần, cửa, góc tường… tìm bất kỳ lỗ hổng nào có thể lợi dụng.
Với anh, không nơi nào thực sự an toàn – kể cả nơi được dát vàng.
…
Tối muộn.
Cửa bật mở.
Trình Dao bước vào, tay cầm một ly rượu sóng sánh ánh ruby.
Vẫn váy đen, vẫn dáng hình kiêu sa, vẫn ánh nhìn mang vẻ biết hết mọi thứ.
— “Em cho người chuẩn bị phòng riêng cho anh.”
Anh không đáp.
— “Thật ra…” – cô dừng lại, nâng ly rượu chạm môi, rồi cười nhẹ –
— “…em đã mơ cảnh này rất lâu rồi. Nhưng trong giấc mơ, anh không lạnh nhạt thế này.”
Lâm Hạ Dương dựa người vào khung cửa sổ, tay đút túi quần:
— “Tôi có thể đi chưa?”
Cô đặt ly rượu xuống bàn.
Bước lại gần.
Rồi nghiêng người, gằn nhẹ từng chữ:
— “Không.”
Khoảnh khắc đó, mọi mùi hương, ánh sáng, cả không gian quanh họ…
Giống như trái tim của người con gái ấy – đẹp, xa hoa… và rối loạn.
Không gian chìm vào tĩnh lặng, như vừa kịp tiêu hóa một mạch thông tin quá dày.
Gương mặt anh dần đanh lại.
Đôi mắt hạ xuống nửa phân, tạo thành dáng mắt phượng dài và sắc, ánh nhìn chậm rãi nhưng mang theo sức nặng như lưỡi dao lạnh.
Nốt ruồi nhỏ bên mắt trái – tưởng chừng vô nghĩa – bỗng nổi bật hơn hẳn trong dáng vẻ ấy, như một dấu chấm đỏ giữa nền sương mù, mị hoặc đến khó thở.
Cặp kính cận – thứ thường che đi nửa phần hồn trong ánh mắt anh – đã biến mất từ lâu, có lẽ ngay từ lúc bị đánh úp mang đến nơi này.
Giờ đây, chẳng còn gì chắn giữa anh và thế giới ngoài kia, ngoài ánh nhìn trần trụi và bất cần.
Như nhận ra sự biến đổi thoáng qua trong ánh mắt anh, cô khẽ khựng lại.
Ánh mắt anh… không còn đơn thuần là cảnh giác, mà mang theo một lớp băng mỏng phủ trên sự lạnh nhạt – như thể bất cứ ai tiến thêm một bước nữa sẽ bị đẩy ra khỏi rìa thế giới anh dựng lên.
Cô biết mình không thể tiếp tục cứng rắn.
Giọng nói khẽ dịu xuống, từng âm tiết như rót qua lớp lụa:
— “Đừng nhìn em như vậy…”
— “Em cũng chỉ muốn được ở cạnh anh… lâu thêm một chút thôi mà…”
Cô bước lại gần, nhẹ như thể sợ đánh thức một vết thương cũ trong anh.
Ngẩng lên nhìn anh, đáy mắt long lanh không rõ là ánh đèn hay là ướt.
— “Sáng mai… em sẽ để anh đi. Em hứa.”
— “Chỉ là… đêm nay, ngoan nhé~ ở lại bên em được không?”
Giọng cuối cùng kéo dài, ngọt như mật, nhưng vang lên như lời ru trong giấc mộng giam cầm.