Buổi chiều hôm sau.
Quán vẫn đông như thường lệ. Ánh nắng rọi xiên qua tấm kính lớn phía trước, nhuộm cả quầy bar trong sắc vàng ấm.
Lâm Hạ Dương lau ly thủy tinh cuối cùng trong ca làm.
Mọi thứ vẫn lặp lại như hôm qua. Như mọi ngày.
Cho đến khi…
— “Cho em một ly espresso. Ít nước.”
Anh ngẩng lên.
Giọng nói đó không giống những cô gái thường ghé quán. Không e dè, không nhõng nhẽo. Dứt khoát. Có phần… rành rọt.
Cô gái đứng đó – không quá nổi bật nếu lướt qua. Nhưng nếu nhìn kỹ…
Làn da cô trắng tái, mái tóc dài buộc hờ, cặp kính râm vẫn chưa tháo xuống hoàn toàn.
Áo sơ mi oversize trắng, tay áo xắn lên nửa khuỷu, quần đen thẳng nếp.
Tựa như vừa bước ra từ một studio nào đó — vừa gọn gàng, vừa lười biếng một cách có chủ đích.
— “Uống tại chỗ?” – anh hỏi, mắt vẫn chưa rời khỏi tách cà phê đang nhỏ giọt.
— “Ừ.”
Một tiếng trả lời ngắn ngủi.
Không gian giữa hai người im lặng trong một khoảng rất nhỏ, nhưng lại không hề gượng.
Cô không hỏi tên anh.
Anh cũng không để ý đến cô lâu.
Chỉ đến khi ly cà phê được đặt xuống mặt bàn gỗ, cô mới khẽ nghiêng đầu nhìn anh, như lẩm bẩm:
— “Cậu không giống người bình thường.”
Anh khựng tay.
Cô vẫn không nhìn thẳng vào anh, chỉ nói thêm, nhẹ như gió thoảng:
— “Lạnh quá mức, cũng là một kiểu khác thường, đúng không?”
Một thoáng sau, cô rút từ túi áo ra một cuốn sổ tay nhỏ, thả xuống bàn. Bìa da đen, viền bạc.
Không nói gì thêm, cô quay lưng bỏ đi – không uống một ngụm nào.
Lâm Hạ Dương nhìn cuốn sổ.
Trên bìa, khắc một dòng chữ nhỏ:
“Lần này, đừng bỏ chạy.”