Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa kính, rơi lặng lẽ lên bàn học.
Lâm Hạ Dương chống tay lên má, mắt khẽ híp lại dưới ánh sáng.
Giấc mơ đêm qua tan như sương, nhưng lại để lại một dư vị âm ấm sau cổ họng – giống như vừa nuốt phải khói thuốc trong một căn phòng quen thuộc đã bị đập bỏ từ lâu.
Anh không nhớ rõ.
Nhưng cũng không cần.
Trường học hôm nay đông đúc như thường lệ. Học sinh chen chúc ở hành lang, tiếng cười nói xen lẫn tiếng mở hộp sữa, kéo ghế, đập tay.
Còn anh – vẫn là học sinh mới kỳ lạ, ít nói, ít cười, không kết bạn.
Và cũng không ai dám lại gần.
Thầy cô đã bớt để ý hơn sau hôm đầu tiên ầm ĩ.
Lũ đầu gấu hôm nọ cũng không còn bén mảng đến gần. Có lẽ vì cái khí lạnh sau lưng anh còn sắc hơn cả cú đánh đầu tiên.
Chuông reo.
Anh cất sách vở, lặng lẽ rời lớp trước cả khi giảng viên nói xong.
Không ai gọi anh lại.
Cà phê đầu ngõ, quán quen từ ba hôm trước. Anh làm ở đó.
Chiếc tạp dề nâu treo ở góc móc. Anh cột lên, không nói gì, chỉ gật đầu với quản lý – một cô gái tên Nguyệt, ít hơn anh vài tuổi, nhưng lanh lẹ và không tò mò.
Ca làm chiều của anh bắt đầu từ ba giờ, kết thúc lúc bảy rưỡi.
Anh không cần tiền. Nhưng cần bận rộn.
Chỉ có khi tay chân hoạt động, mồ hôi đọng sau gáy, và tiếng máy pha cà phê kêu lên đều đặn… anh mới có thể quên đi ánh mắt trống rỗng của một cô bé năm xưa – và… lời thì thầm “chúc ngủ ngon, anh yêu” của một người đàn bà hôm qua.
💭 Anh không nói chuyện với khách. Không kể chuyện cười. Không tán tỉnh ai.
Và dù không có tên trên bảng menu, có một vị khách ngày nào cũng gọi ly cà phê anh pha. Không đá. Không đường. Không sữa.
Chỉ là… hôm nay, cô ấy không đến.
Ở một chiếc xe cách quán cà phê không xa, ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt kính, mờ nhòe bởi hơi nước từ điều hòa.
Một cô gái trẻ ngồi bên cửa kính, ánh mắt nhìn chăm chăm vào quán, nơi anh đang đứng bên máy pha cà phê.
Phía đối diện, một người đàn ông trung niên khoanh tay, nửa tựa vào ghế, giọng trầm đục vang lên:
— “Con tìm lại được người đó rồi à?”
— “Vâng, thưa cha.”
Ông ta thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa, qua lớp kính dày của xe:
— “Cũng đã hơn mười năm rồi… Ta vẫn còn nhớ, lần đầu gặp con là ở một trại trẻ mồ côi.”
— “Đừng nói nữa.” – cô gái cắt lời, giọng khô khốc.
Một nhịp im lặng.
— ”…Con xin lỗi.”
— “Vậy giờ con cứ thế để nó đi à?”
— “Không.” – ánh mắt cô lặng như hồ sâu, nhưng môi lại khẽ nhếch lên.
— “Chỉ là… thả dây dài câu cá lớn mà thôi. Huống chi…”
Cô nghiêng đầu, ánh nhìn xuyên qua lớp kính, chạm vào bóng lưng anh.
— “Anh ấy chỉ ăn mềm, không ăn cứng.”
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô ánh lên – vừa dịu dàng, vừa cháy bỏng – như muốn thiêu rụi cả người đàn ông đó chỉ bằng một ánh nhìn.