Tiếng mưa. Nặng. Dồn dập. Không dứt.
Lâm Hạ Dương ngồi bật dậy giữa đêm. Nhưng đây không phải căn phòng trong biệt thự.
Không phải giường lớn. Không ánh đèn vàng. Không có Trình Dao.
Mà là… một căn phòng nhỏ. Mốc. Ẩm thấp. Trần nhà nứt, nước mưa rỉ xuống thành dòng.
Một chiếc giường đơn, cũ kỹ. Tường xám. Sàn gỗ bong tróc. Mùi ẩm mốc và khói thuốc lá cũ kĩ.
Đây là đâu?
Anh bước xuống giường. Trái tim khẽ đập lệch một nhịp.
Mọi thứ trong phòng… quen thuộc đến ám ảnh.
Rồi anh chợt nhớ ra — nơi này không phải nhà. Càng không phải nơi có thể gọi là “nơi ở”.
Đây là một “trại nuôi dưỡng đặc biệt” – danh xưng bên ngoài thật đẹp. Nhưng bên trong…
Nơi này là lồng giam con người bằng miệng kẹo, giấy chứng nhận và nỗi sợ.
Bọn trẻ được nhặt về từ các bãi rác cảm xúc, nhồi nhét vào những căn phòng chật chội, quản lý bởi những kẻ nhân danh “giám hộ” nhưng hành xử như cai ngục.
Cái trại ấy… không có tên.
Chỉ có một dãy số được khắc trên cửa sắt.
[…]
Ở góc cuối hành lang, trong căn phòng không cửa, một cô bé gầy gò co mình dưới bàn, tóc rối, mặt dính máu và bụi bẩn.
Cô run lên bần bật. Mắt mở to.
Không có tiếng khóc.
Chỉ là hai con ngươi trống rỗng như kính vỡ, đang nhìn thẳng vào anh.
[…]
Rồi ngồi xuống cách cô một khoảng.
Im lặng. Như thể… đồng lõa với nỗi đau mà cô đang gánh, nhưng không nhìn bằng sự thương hại.
Chỉ là… ở bên.
[…]
“Tất cả những ai từng lớn lên ở nơi không có tình yêu… đều sẽ trở thành kẻ bị lệch hướng khi biết yêu.”
Và cô – là minh chứng rõ ràng nhất.