Thứ Bảy, trời sẩm tối.
Như mọi khi, anh đang tựa vào bức tường nhỏ sau quán cà phê – nơi ánh đèn mờ kéo dài những chiếc bóng vô định.
Tay mân mê chiếc zippo bạc, anh bật nắp, châm một điếu hoa tử.
Làn khói xanh lơ lửng trôi, mang theo những suy nghĩ anh không gọi thành tên.
Hình xăm của Trình Dao.
Và… chính vết sẹo trên lưng anh.
Từ lúc nào, anh đã hay nghĩ về chúng như một điều song hành?
Trong vô thức, anh lẩm bẩm:
— “Một học sinh, phải trải qua gì mới có một vết sẹo như thế này…”
Dập điếu thuốc.
Anh kết thúc ca làm sớm hơn thường lệ, rẽ vào một ngõ cụt nơi có ánh đèn neon nhấp nháy đỏ nhòe như máu – một tiệm xăm cũ kỹ nằm lọt thỏm giữa khu chợ cũ.
Bên trong, một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi, tóc mái bằng kiểu Nhật, toàn thân xăm trổ, bước ra chậm rãi.
Anh không ngại.
— “Tôi muốn một hình xăm. Không phải để che vết sẹo, mà để làm nó đẹp.”
Cô thợ xăm ngừng lại vài giây.
Rồi gật đầu.
Đẹp.
Với anh, đó không phải thứ lấp lánh sạch sẽ. Mà là thứ khiến người ta nghẹt thở, nhức nhối, nhưng không thể rời mắt.
Như cái ngày anh còn học cấp ba.
Trên đường về nhà, anh thấy một con chó cỏ đang bị chó dại đuổi cắn.
Nó chạy mãi, cho đến lúc kẹt góc tường.
Và rồi, nó dừng lại.
Ngẩng đầu. Nhắm mắt. Không phản kháng.
Máu bắn lên tường, đỏ tươi. Trên nền xi măng xám cũ kỹ, máu rơi như hoa nở.
Anh không hoảng.
Chỉ buông một câu, trong vô thức:
— “Quả là một bức tranh đẹp.”
Bây giờ nghĩ lại, đôi lúc anh thấy sợ chính mình.
Nhưng cảm xúc ấy… vẫn còn.
Và anh gọi nó là:
Nghệ thuật.
…
Anh chọn cho mình một hình xăm mới – chạm khắc lên vết sẹo dọc lưng:
🌹 Một bông hồng xanh, nở rộ giữa da thịt, đẹp một cách bất khả.
🗡 Một thanh kiếm sắc đâm xuyên qua tim bông hoa.
🐍 Một con rắn trắng, mắt đỏ, quấn lấy lưỡi kiếm như đang nhả độc.
Không phải để che sẹo.
Mà để khắc ghi:
Vết thương ấy, là của anh. Và giờ, nó đã trở thành một phần của cái đẹp méo mó trong anh.
[…]
Tiếng kim máy xăm bắt đầu vang lên đều đặn. Không gian chật chội, ánh đèn trắng lạnh chiếu nghiêng lên nửa gương mặt anh.
— “Cậu có chắc không?” – cô thợ xăm hỏi, giọng trầm nhưng không lạnh.
Anh gật đầu.
— “Đây không phải vì người yêu?”
— “Không. Vì chính tôi.”
Kim bắt đầu chạy. Cảm giác kim đâm qua da không đau bằng khoảnh khắc anh nhớ lại con chó cỏ năm xưa – khi nó nhắm mắt mặc số phận, toàn thân run lên, máu bắn tung tóe như cánh hoa nở rộ.
Thứ đó… không phải thương xót.
Cũng không phải ghê tởm.
Mà là đẹp.
Đẹp đến nghẹt thở.
Bức tranh máu ấy, in mãi trong tâm trí cậu thiếu niên Lâm Hạ Dương năm nào.
[…]
Khi hình xăm gần hoàn thành, tiếng chuông cửa tiệm vang lên.
Người bước vào khoác áo hoodie đen, kéo mũ sụp xuống.
Không cần nhìn, anh vẫn nhận ra được mùi hương ấy – Trình Dao.
Cô bước tới, chẳng nói chẳng rằng. Nhìn qua vai anh, thấy rõ hình xăm:
🌹 Một bông hồng xanh lớn – biểu tượng của điều không thể có thật.
🗡 Một thanh kiếm đâm xuyên qua tim bông hồng ấy – như muốn tiêu diệt vẻ đẹp mong manh kia.
🐍 Và một con rắn trắng mắt đỏ quấn quanh thanh kiếm – mãnh liệt, tàn độc, tuyệt mỹ.
Cô thở ra một hơi dài, rồi bật cười.
— “Anh biết không…” – cô nhẹ giọng, như thì thầm.
— “… hình xăm đó có trong hồ sơ một vụ án. Giống đến 80%.”
Anh không quay đầu, mắt vẫn nhìn thẳng vào bức gương phía trước.
— “Vậy sao?”
— “Nạn nhân chết cách đây 5 năm. Bị đâm đúng hình dáng đó – hoa, kiếm, và con rắn.”
Cô cúi xuống sát tai anh.
— “Anh là ai, Lâm Hạ Dương? Hay đúng hơn… anh là gì?”
Kim dừng.
Cô thợ xăm ngẩng lên – bối rối giữa không khí lạnh buốt đột ngột tràn vào tiệm.
Còn anh…
Chỉ khẽ cười. Nụ cười nhẹ như lưỡi dao lướt qua da:
— “Đoán xem~”
— “… có vẻ như, em cũng chưa từng tìm hiểu hết về người mình yêu.”